hú jié
hú qin
hú lú
hú qí
hú yǔ
hú tu
hú píng
hú yí
hú tòng
hú jī
hú chuáng
hú cáo
hú fú
hú wéi
hú yǐ
hú zhōu
hú jiǎo
hú dào
hú chá
hú zhā
hú jī
hú yùn
hú gǒu
hú nào
hú shū
hú suàn
hú yuè
hú běn
hú lái
hú cái
hú rán
hú xiān
hú piào
hú kè
hú xū
hú fēi
hú zuò
hú wú
hú qiāng
hú zhī
hú shā
hú shòu
hú niǎn
hú chái
hú luàn
hú ná
hú cáo
hú zōu
hú shì
hú yàn
hú yáng
hú qù
hú sāi
hú lù
hú nǎi
hú lǎo
hú shǔ
hú yè
hú bǐng
hú xíng
hú cāi
hú jiǎo
hú yán
hú xì
hú lù
hú lài
hú shū
hú suī
hú fēng
hú qín
hú shí
hú zuò
hú chuáng
hú qìn
hú rán
hú gōng
hú lán
hú tòng
hú jiāo
hú lu
hú kǎn
hú chě
hú tī
hú yuàn
hú guì
hú lù
hú dòng
hú lūn
hú yuán
hú zī
hú fēng
hú bō
hú chàn
hú bì
hú dá
hú chǎn
hú yán
hú fěn
hú chěng
hú mǔ
hú nú
hú lóng
hú měng
hú jiǎ
hú zhěng
hú jiā
hú lí
hú dà
hú lù
hú dài
hú hùn
hú fēn
hú lè
hú dòu
hú diào
hú gǒu
hú tán
hú gǎo
hú làng
hú mò
hú yuè
hú shuō
hú chán
hú hú
hú chén
hú dǎo
hú suī
hú lǔ
hú ér
hú guā
hú chá
hú cháo
hú guǐ
hú sān
hú chě
hú yún
hú qìn
hú huā
hú rén
hú qín
hú shān
hú níng
hú chuài
hú rán
hú yōng
hú chá
hú jiáo
hú yǎn
hú táo
hú hǒng
hú shéng
hú dié
hú jiā
hú liū
hú lōu
hú lù
hú dí
hú sēng
hú fú
hú tiān
hú yí
hú jiū
hú líng
hú xīng
hú tū
hú mò
hú qiāo
hú bái
hú lǔ
hú bài
hú yàn
hú lún
hú lái
hú shào
hú hé
hú zi
hú tóu
hú lián
hú lí
hú pàn
hú dié
hú cháng
hú qì
hú huà
hú zhōu
hú lú
hú nòng
hú dì
hú xǐ
hú chòu
hú chuī
hú mǎ
hú kǎo
hú tóng
hú bù
hú sūn
hú qìn
hú má
hú chú
hú bù
hú mào
hú chuǎng
hú gǔ
hú chōu
hú dǐ
yáng qín
jī qín
sè qín
zhá qín
míng qín
dà qín
kǒu qín
kàng qín
bō qín
guì qín
zhuì qín
yáng qín
cuàn qín
bó qín
qīng qín
lǜ qín
gōng qín
ruǎn qín
jí qín
náng qín
chǔ qín
duàn qín
gǔ qín
gǔ qín
zhěn qín
hú qin
xuán qín
xīn qín
yào qín
lù qín
gāng qín
hè qín
yù qín
xián qín
xuán qín
zhú qín
cāo qín
yáo qín
zhuó qín
tí qín
fēng qín
táo qín
rén qín
zhuī qín
jī qín
pán qín
páo qín
yuán qín
wáng qín
pò qín
fǔ qín
shuō qín
yá qín
hái qín
gù qín
mì qín
pán qín
gū qín
xiù qín
yuè qín
liǔ qín
lǎng qín
sù qín
shùn qín
léi qín
fèng qín
héng qín
fēng qín
zhěn qín
diào qín
胡琴,胡琴儿húqin,húqinr
(1) 弦乐器之一,把系有马尾的竹弓置于两根弦之间,弦固定于蒙覆蛇皮的竹筒上,演奏时马(.好工具)尾摩擦琴弦而发声,如板胡、二胡等
英huqin fiddle;two-stringed Chinese violin⒈ 古乐器名。古代泛称来自北方和西北各族的拨弦乐器,有时指琵琶,有时指忽雷等。约宋元开始,亦为拉弦乐器之称。
引唐段安节《乐府杂录·琵琶》:“文宗朝,有内人郑中丞善胡琴,内库有二琵琶,号大小忽雷, 郑尝弹小忽雷。”
唐岑参《白雪歌送武判官归京》诗:“中军置酒饮归客,胡琴琵琶与羌笛。”
宋曾巩《明妃曲》诗之二:“直欲论情通汉也,独能将恨寄胡琴。”
元杨维桢《张猩猩胡琴引序》:“胡琴在南为第二絃子,在北为今名,亦古月琴之遗制也。”
《元史·礼乐志五》:“火不思,制如琵琶……胡琴,制如火不思,卷颈,龙首,二絃,用弓捩之,弓之弦以马尾。”
⒉ 今戏曲中所用的弦乐器。琴筒一端蒙蛇皮,筒上装琴杆,杆端设木轸二,从木轸到筒底张弦二根,以竹弓张马尾,放在两弦之间拉动。有二胡、京胡、板胡、四胡等不同形制。
引叶圣陶《隔膜·恐怖之夜》:“忽然有胡琴的声音了,想是沿河乘凉的人拉的。”
乐器名。中国拉弦乐器的总称。来自北番奚族,汉时输入,元代始称为「胡琴」。以竹为筒,空腹上蒙蛇皮,筒设杆柄,柄端穿一横孔,再以二轴贯穿,由轴至筒,设两弦,另用竹弓张马尾纳二弦之间,摩擦发声,故称为「二弦」。音色优美,应用甚广,种类亦多,依其形制大小、音域高低区分为南胡、京胡、粤胡等。
胡hú(1)(名)古代泛称北方和西方的少数民族:~人。(2)(形)古代称来自北方和西方少数民族的(东西);也泛指来自国外的(东西):~琴|~桃|~椒。(3)姓。(4)(副)表示随意乱来:~闹|~说。(5)(代)〈书〉疑问词;为什么;何故:~不归?(6)(名)胡子:~须。
琴读音:qín琴qín(1)(名)古琴。(2)(名)某些乐器的统称;如钢琴、提琴、胡琴等:~键|~师|古~。