shàn gào
chán zōng
chán huà
chán tíng
chán táng
chán guān
chán sì
shàn wén
chán yì
chán bìng
chán dé
chán xiào
chán gēng
shàn wèi
chán dēng
chán shī
chán nà
chán jì
chán zǔ
chán chéng
chán xué
chán shòu
chán lǜ
chán kè
chán zhòng
chán yī
chán jiǎng
chán yuè
chán rén
chán fēi
chán tiān
chán gōng
chán chú
chán bǎn
chán dài
chán jīng
chán huì
chán yuè
chán lǐ
chán yǐ
chán jiōng
chán mó
chán yuàn
shàn biàn
chán guó
chán chuáng
chán hù
chán shā
chán shì
chán hé
chán bǎn
chán qī
chán sēng
chán tán
chán mén
chán fáng
chán liú
chán jū
chán dào
chán liáo
chán zuàn
chán shū
chán jì
chán guī
chán lǚ
chán jiā
chán zuò
shàn huà
chán gé
chán fǎ
chán yǔ
chán zuò
chán ān
shàn dài
chán hào
chán yīn
chán guǒ
chán jū
chán niàn
chán cǎo
chán kǎi
chán bó
chán jù
chán fēng
chán shì
chán zhōng
chán xīn
chán zhī
chán yǒu
chán nà
chán hé
chán tà
chán páo
chán jī
chán guān
chán kū
chán yuán
chán shòu
chán zhàng
tán jiǎng
dǎ jiǎng
xiào jiǎng
cān jiǎng
xùn jiǎng
zhāi jiǎng
fèi jiǎng
kāi jiǎng
xuán jiǎng
dēng jiǎng
chán jiǎng
yǎn jiǎng
zhōng jiǎng
duàn jiǎng
fù jiǎng
sēng jiǎng
shú jiǎng
shì jiǎng
lùn jiǎng
shè jiǎng
quàn jiǎng
jìn jiǎng
bō jiǎng
zhǔ jiǎng
xiǎo jiǎng
qiū jiǎng
chuàn jiǎng
kuā jiǎng
fā jiǎng
cháo jiǎng
shì jiǎng
mò jiǎng
zhèng jiǎng
kè jiǎng
dōu jiǎng
chuán jiǎng
nuǎn jiǎng
yóu jiǎng
shuō jiǎng
yán jiǎng
qǐ jiǎng
wǔ jiǎng
sòng jiǎng
zhào jiǎng
màn jiǎng
tōng jiǎng
yán jiǎng
duì jiǎng
lǐng jiǎng
xuān jiǎng
⒈ 犹禅说。
引明徐渭《赠礼师序》:“初无事於禪讲,盖所谓不求佛之精者。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
讲读音:jiǎng讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。