chán lǜ
chán tán
chán chéng
chán yǔ
chán yuè
chán zhōng
chán yuè
chán yǐ
chán guān
chán kǎi
chán zhàng
chán tà
chán yīn
chán jīng
chán shòu
chán hé
chán bìng
chán huì
chán dé
shàn biàn
chán dài
chán fáng
shàn wén
chán zǔ
chán zuàn
shàn dài
chán tíng
chán guī
chán liú
chán gé
chán gēng
chán lǐ
chán shòu
chán bó
chán jiǎng
chán jī
chán shī
chán lǚ
chán guó
chán kū
chán fǎ
chán chuáng
chán xīn
chán jiā
chán chú
chán fēng
chán mó
chán bǎn
chán jì
chán xué
chán cǎo
chán liáo
chán zōng
chán jù
chán yī
chán ān
chán nà
chán tiān
chán shì
chán guǒ
chán sēng
chán hào
chán huà
chán jiōng
chán xiào
chán yuán
chán bǎn
chán táng
chán zhī
chán mén
chán dēng
chán yì
chán hé
chán zuò
chán guān
chán dào
chán qī
chán jì
chán shā
chán nà
chán jū
shàn huà
chán sì
shàn gào
chán yǒu
chán niàn
chán zhòng
chán jū
chán shì
chán zuò
chán gōng
chán rén
chán shū
shàn wèi
chán fēi
chán páo
chán yuàn
chán kè
chán hù
yuān kū
jiāo kū
jiù kū
miǎn kū
shí kū
ào kū
yíng kū
sī kū
fù kū
chán kū
yǔ kū
jiǔ kū
shí kū
mù kū
dào kū
tuó kū
rì kū
lóng kū
lǐ kū
zéi kū
kān kū
dì kū
chán kū
bīng kū
cháo kū
fó kū
mó kū
yī kū
qíng kū
fǎ kū
qiū kū
yú kū
yán kū
guǐ kū
rǔ kū
mǎ kū
yún kū
tù kū
dǔ kū
yín kū
qiàn kū
yuè kū
kē kū
fěi kū
lóng kū
chéng kū
xiān kū
guì kū
dòng kū
sān kū
xiāng kū
⒈ 即禅师窟。参见“禪师窟”。
引《北史·皇甫遐传》:“﹝遐﹞后遭母丧,乃庐於墓侧,负土为坟。復於墓南作一禪窟,阴雨则穿窟,晴霽则营墓。”
唐张籍《游襄阳山寺》诗:“薜荔侵禪窟,虾蟆占浴地。”
清黄景仁《恼花篇时寓法源寺》诗:“遽令禪窟变尘衖,晓鐘未打声隆隆。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
窟读音:kū窟kū(1)(名)洞穴:石~|山~|狡兔三~。(2)(名)坏人聚集做坏事的场所:匪~|盗~|赌~。