chán xīn
chán fǎ
chán chéng
chán gōng
chán lǐ
chán yīn
chán guī
chán dào
chán liú
chán jū
chán ān
chán zhàng
chán xiào
chán dēng
shàn gào
chán guān
chán guǒ
chán mén
chán shì
chán huì
shàn dài
chán gé
chán niàn
chán zuò
chán shòu
chán yǔ
chán zǔ
chán zuò
chán jiǎng
chán mó
chán táng
chán hù
chán jì
chán yuè
chán chú
chán dé
chán bǎn
chán lǜ
chán lǚ
shàn wèi
chán jū
chán kǎi
chán xué
chán jīng
shàn huà
chán tiān
chán tíng
chán bìng
chán cǎo
chán sì
chán shā
chán nà
chán hé
chán huà
chán yǐ
chán kū
chán qī
chán fēng
chán hào
chán jì
chán yuán
chán shì
chán yuàn
chán zhòng
chán jiōng
chán jù
chán zhōng
chán fēi
shàn wén
chán jī
chán fáng
chán yì
chán zhī
shàn biàn
chán guān
chán hé
chán bǎn
chán yī
chán zōng
chán shū
chán páo
chán yuè
chán gēng
chán yǒu
chán dài
chán sēng
chán bó
chán guó
chán zuàn
chán tán
chán nà
chán jiā
chán shī
chán tà
chán liáo
chán shòu
chán rén
chán kè
chán chuáng
chán qī
bǎo qī
dān qī
jiāo qī
mù qī
líng qī
xiá qī
hù qī
gòng qī
jì qī
liǎng qī
pín qī
niǎo qī
zhēn qī
lín qī
cháo qī
qióng qī
gāo qī
dùn qī
bēi qī
tóu qī
yōu qī
hè qī
shān qī
yī qī
jī qī
jié qī
yáng qī
dēng qī
jī qī
jiàn qī
bù qī
míng qī
gū qī
jiū qī
gù qī
yún qī
piān qī
luán qī
hán qī
⒈ 谓出家隐居。
引北魏郦道元《水经注·淄水》:“所谓修修释子,眇眇禪栖者也。”
北魏郦道元《水经注·清水》:“南峯北岭,多结禪栖之士,东巖西谷,又是刹灵之图。”
明陈汝元《金莲记·诟奸》:“经年一别对禪栖,门外红尘总不知。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
栖读音:qī,xī[ qī ]1. 鸟禽歇宿:“夫以鸟养养鸟者,宜栖之深林”。
2. 居留,停留:栖身。栖息。栖止。栖遁(隐居,遁世)。栖迟(游息,居住)。