sēng guān
sēng mén
sēng ān
sēng sú
sēng hù
sēng cáo
sēng qún
sēng yǔ
sēng shā
sēng jiǎng
sēng gōng
sēng shè
sēng zhāi
sēng qū
sēng gé
sēng lú
sēng rén
sēng gāng
sēng dié
sēng qiú
sēng láng
sēng qí
sēng xié
sēng chuāng
sēng lù
sēng zhèng
sēng bǎo
sēng nà
sēng gòng
sēng lǜ
sēng gé
sēng xuān
sēng lóu
sēng huì
sēng jū
sēng fū
sēng zhōng
sēng tú
sēng shè
sēng jiā
sēng bīng
sēng ní
sēng jí
sēng yī
sēng qìng
sēng chú
sēng qié
sēng chú
sēng tà
sēng cán
sēng liáo
sēng guǎn
sēng là
sēng nà
sēng chuāng
sēng tǎ
sēng tuó
sēng dào
sēng xíng
sēng lán
sēng zhǔ
zhāi jiǎng
fā jiǎng
lùn jiǎng
qiū jiǎng
xùn jiǎng
qǐ jiǎng
nuǎn jiǎng
kè jiǎng
chuán jiǎng
cháo jiǎng
shè jiǎng
duàn jiǎng
quàn jiǎng
zhōng jiǎng
zhǔ jiǎng
mò jiǎng
zhèng jiǎng
shuō jiǎng
bō jiǎng
yán jiǎng
shú jiǎng
kāi jiǎng
tōng jiǎng
shì jiǎng
chuàn jiǎng
jìn jiǎng
kuā jiǎng
dēng jiǎng
sēng jiǎng
yán jiǎng
yǎn jiǎng
xiào jiǎng
dōu jiǎng
xiǎo jiǎng
dǎ jiǎng
sòng jiǎng
yóu jiǎng
fèi jiǎng
zhào jiǎng
duì jiǎng
lǐng jiǎng
fù jiǎng
cān jiǎng
xuán jiǎng
xuān jiǎng
tán jiǎng
wǔ jiǎng
màn jiǎng
chán jiǎng
shì jiǎng
⒈ 指僧徒说法讲经。
引宋赞宁《大宋僧史略·僧讲》:“士行曹魏时讲道行经,即僧讲之始也。”
僧sēng(名)出家修行的男性佛教徒;和尚:~人|~衣。
讲读音:jiǎng讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。