讲僧


讲僧的组词


讲钱

jiǎng qián

讲聚

jiǎng jù

讲让

jiǎng ràng

讲谟

jiǎng mó

讲通

jiǎng tōng

讲扬

jiǎng yáng

讲法

jiǎng fǎ

讲阁

jiǎng gé

讲用

jiǎng yòng

讲念

jiǎng niàn

讲治

jiǎng zhì

讲清

jiǎng qīng

讲树

jiǎng shù

讲匠

jiǎng jiàng

讲授

jiǎng shòu

讲僧

jiǎng sēng

讲讽

jiǎng fěng

讲勗

jiǎng xù

讲析

jiǎng xī

讲价

jiǎng jià

讲订

jiǎng dìng

讲传

jiǎng chuán

讲说

jiǎng shuō

讲衆

jiǎng zhòng

讲宇

jiǎng yǔ

讲真

jiǎng zhēn

讲益

jiǎng yì

讲稿

jiǎng gǎo

讲讨

jiǎng tǎo

讲语

jiǎng yǔ

讲席

jiǎng xí

讲叙

jiǎng xù

讲唇

jiǎng chún

讲盟

jiǎng méng

讲剑

jiǎng jiàn

讲使

jiǎng shǐ

讲轩

jiǎng xuān

讲究

jiǎng jiu

讲目

jiǎng mù

讲宣

jiǎng xuān

讲咨

jiǎng zī

讲读

jiǎng dú

讲导

jiǎng dǎo

讲陈

jiǎng chén

讲解

jiǎng jiě

讲古

jiǎng gǔ

讲劝

jiǎng quàn

讲嘴

jiǎng zuǐ

讲切

jiǎng qiē

讲息

jiǎng xī

讲理

jiǎng lǐ

讲劘

jiǎng mó

讲论

jiǎng lùn

讲习

jiǎng xí

讲道

jiǎng dào

讲帷

jiǎng wéi

讲郎

jiǎng láng

讲释

jiǎng shì

讲修

jiǎng xiū

讲舍

jiǎng shě

讲家

jiǎng jiā

讲蒐

jiǎng sōu

讲帐

jiǎng zhàng

讲筵

jiǎng yán

讲章

jiǎng zhāng

讲款

jiǎng kuǎn

讲演

jiǎng yǎn

讲场

jiǎng chǎng

讲戎

jiǎng róng

讲问

jiǎng wèn

讲业

jiǎng yè

讲帏

jiǎng wéi

讲案

jiǎng àn

讲寺

jiǎng sì

讲宗

jiǎng zōng

讲度

jiǎng dù

讲榻

jiǎng tà

讲言

jiǎng yán

讲行

jiǎng xíng

讲求

jiǎng qiú

讲错

jiǎng cuò

讲义

jiǎng yì

讲颂

jiǎng sòng

讲堂

jiǎng táng

讲辨

jiǎng biàn

讲命

jiǎng mìng

讲説

jiǎng shuō

讲开

jiǎng kāi

讲核

jiǎng hé

讲肆

jiǎng sì

讲拜

jiǎng bài

讲旅

jiǎng lǚ

讲仪

jiǎng yí

讲评

jiǎng píng

讲课

jiǎng kè

讲绎

jiǎng yì

讲耨

jiǎng nòu

讲题

jiǎng tí

讲院

jiǎng yuàn

讲学

jiǎng xué

讲钟

jiǎng zhōng

讲锐

jiǎng ruì

讲考

jiǎng kǎo

讲下

jiǎng xià

讲丐

jiǎng gài

讲主

jiǎng zhǔ

讲索

jiǎng suǒ

讲闱

jiǎng wéi

讲坛

jiǎng tán

讲艺

jiǎng yì

讲明

jiǎng míng

讲化

jiǎng huà

讲官

jiǎng guān

讲师

jiǎng shī

讲殿

jiǎng diàn

讲图

jiǎng tú

讲集

jiǎng jí

讲试

jiǎng shì

讲文

jiǎng wén

讲坐

jiǎng zuò

讲教

jiǎng jiào

讲射

jiǎng shè

讲贯

jiǎng guàn

讲士

jiǎng shì

讲数

jiǎng shù

讲史

jiǎng shǐ

讲画

jiǎng huà

讲和

jiǎng hé

讲情

jiǎng qíng

讲供

jiǎng gòng

讲事

jiǎng shì

讲臣

jiǎng chén

讲难

jiǎng nán

讲好

jiǎng hǎo

讲量

jiǎng liàng

讲口

jiǎng kǒu

讲鼓

jiǎng gǔ

讲悟

jiǎng wù

讲散

jiǎng sàn

讲经

jiǎng jīng

讲贡

jiǎng gòng

讲德

jiǎng dé

讲校

jiǎng xiào

讲祀

jiǎng sì

讲话

jiǎng huà

讲定

jiǎng dìng

讲手

jiǎng shǒu

讲台

jiǎng tái

讲阅

jiǎng yuè

讲训

jiǎng xùn

讲闻

jiǎng wén

讲众

jiǎng zhòng

讲复

jiǎng fù

讲制

jiǎng zhì

讲赞

jiǎng zàn

讲搜

jiǎng sōu

讲武

jiǎng wǔ

讲花

jiǎng huā

讲会

jiǎng huì

讲亲

jiǎng qīn

讲室

jiǎng shì

讲摩

jiǎng mó

讲钞

jiǎng chāo

讲肄

jiǎng yì

讲幄

jiǎng wò

讲兵

jiǎng bīng

讲诲

jiǎng huì

讲脩

jiǎng xiū

讲物

jiǎng wù

讲山

jiǎng shān

讲律

jiǎng lǜ

讲勖

jiǎng xù

讲辩

jiǎng biàn

讲谈

jiǎng tán

讲石

jiǎng shí

讲动

jiǎng dòng

讲诏

jiǎng zhào

讲平

jiǎng píng

讲欢

jiǎng huān

讲述

jiǎng shù

讲懽

jiǎng huān

讲亭

jiǎng tíng

讲脸

jiǎng liǎn

讲处

jiǎng chù

讲员

jiǎng yuán

讲磨

jiǎng mó

讲购

jiǎng gòu

讲座

jiǎng zuò

讲蒙

jiǎng méng

讲书

jiǎng shū

讲唱

jiǎng chàng

讲灯

jiǎng dēng

讲序

jiǎng xù

讲诵

jiǎng sòng

讲功

jiǎng gōng

讲隙

jiǎng xì

讲礼

jiǎng lǐ

讲桌

jiǎng zhuō

讲议

jiǎng yì


高僧

gāo sēng

醉僧

zuì sēng

禅僧

chán sēng

唐僧

táng sēng

学僧

xué sēng

客僧

kè sēng

梵僧

fàn sēng

尼僧

ní sēng

道僧

dào sēng

竺僧

zhú sēng

胡僧

hú sēng

逸僧

yì sēng

诗僧

shī sēng

衲僧

nà sēng

供僧

gòng sēng

番僧

fān sēng

名僧

míng sēng

门僧

mén sēng

汉僧

hàn sēng

饭僧

fàn sēng

讲僧

jiǎng sēng

林僧

lín sēng

律僧

lǜ sēng

真僧

zhēn sēng

登僧

dēng sēng

凡僧

fán sēng

贫僧

pín sēng

枯僧

kū sēng

髡僧

kūn sēng

土僧

tǔ sēng

定僧

dìng sēng

圣僧

shèng sēng

避僧

bì sēng

谈僧

tán sēng

九僧

jiǔ sēng

老僧

lǎo sēng

上一组词:疏解
下一组词:僧讲

更多讲的组词

讲僧的意思


词语解释:

讲经的僧人。

引证解释:

⒈ 讲经的僧人。

引唐任蕃《梦游录·樱桃青衣》:“升殿礼佛,忽然昏醉,良久不起,耳中闻讲僧唱云:‘檀越何久不起?’忽然梦觉。”

网络解释:

讲僧

讲僧:讲经的僧人。 出自唐朝 任蕃所作的 《梦游录·樱桃青衣》。
更多僧的组词

讲僧详细解释


读音:jiǎng

讲jiǎng(1)(动)说(本义):~故事|他高兴得话都~不出来了。(2)(动)解释;说明:~书|这个字有几个~法|这本书是~气象的。(3)(动)商量;商议:~价儿。(4)(动)就某方面说;论:~技术他不如你;~干劲儿他比你足。(5)(动)讲求:~卫生|~团结|~速度。

读音:sēng

僧sēng(名)出家修行的男性佛教徒;和尚:~人|~衣。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025