chuī xǔ
chuī tái
chuī jī
chuī bò
chuī yún
chuī niú
chuī hún
chuī tán
chuī fā
chuī yān
chuī guǎn
chuī sòng
chuī zòu
chuī hū
chuī zhú
chuī yè
chuī zǐ
chuī sàn
chuī xū
chuī jiǎo
chuī pěng
chuī lǜ
chuī jī
chuī shà
chuī chuī
chuī hǒu
chuī mào
chuī dēng
chuī wàn
chuī fèng
chuī shǒu
chuī hǔ
chuī tǒng
chuī guǎn
chuī xiāo
chuī téng
chuī léi
chuī dí
chuī luó
chuī yù
chuī chí
chuī huā
chuī huǒ
chuī xī
chuī rǔ
chuī dàng
chuī fú
chuī méi
chuī gǔ
chuī sù
chuī huī
chuī suǒ
chuī huáng
chuī chún
chuī dòng
chuī jiā
chuī jīn
chuī da
chuī líng
chuī nòng
chuī máo
chuī jìng
chuī pāi
chuī shā
chuī lè
chuī qiú
chuī shuā
chuī tóng
chuī biān
chuī lún
chuī yú
chuī chàng
chuī shēng
chuī jī
chuī yáng
chuī fēng
chuī líng
chuī zhì
chuī xū
chuī qiāng
chuī chén
chuī ǒu
chuī shào
mǎn qiāng
jiē qiāng
bí qiāng
ná qiāng
pāo qiāng
shēng qiāng
còu qiāng
tuō qiāng
diào qiāng
pín qiāng
tuō qiāng
kū qiāng
chuī qiāng
lú qiāng
bāng qiāng
dā qiāng
shàng qiāng
jǐ qiāng
lǎo qiāng
zéi qiāng
kū qiāng
dā qiāng
fù qiāng
qín qiāng
fān qiāng
pén qiāng
qiáo qiāng
kūn qiāng
xǐng qiāng
tǐ qiāng
qǔ qiāng
nào qiāng
zuò qiāng
kǒu qiāng
kū qiāng
yī qiāng
nǎi qiāng
nèi qiāng
yóu qiāng
guān qiāng
cí qiāng
huáng qiāng
kōng qiāng
zhuāng qiāng
chàng qiāng
xíng qiāng
qián qiāng
qū qiāng
gāo qiāng
pái qiāng
chǐ qiāng
huā qiāng
xiōng qiāng
kāi qiāng
zuò qiāng
huī qiāng
tǔ qiāng
guò qiāng
yì qiāng
jīng qiāng
shǐ qiāng
⒈ 戏曲腔调之一。又称枞阳腔、石牌调、安庆梆子、芦花梆子等。 明末清初从江西弋阳腔发展而来的四平腔,受昆腔影响,在安徽枞阳一带形成,为徽剧主要腔调之一。最初是曲牌体(长短句),后逐渐发展为七字句、十字句。用笛子伴奏。京剧、婺剧中都保存有吹腔,在湘剧、祁剧里则称为安庆调。
引姜妙香《追怀往事》:“吹腔戏最初只用笛子伴奏,音乐较为单调。”
传统戏曲中的一种腔调。明末清初在安徽枞阳县一带形成,为弋腔的变体,是徽剧的一种腔调。今亦泛称以笛类伴奏的腔调为「吹腔」。
吹chuī(1)(动)合拢嘴用力吐气:~口哨。(2)(动)空气流动:风~雨打。(3)(动)说大话:~牛。(4)(形)事情失败:这事~了。
腔读音:qiāng腔qiāng(1)(名)(~儿)动物身体中空的部分:~肠|口~|鼻~|胸~|腹~|满~热血|炉~儿。(2)(名)(~儿)话:开~|答~。(3)(名)(~儿)乐曲的调子:高~|花~|昆~|唱~。(4)(名)(~儿)说话的腔调:装~|拿~|南~北调|油~滑调。