chuī lún
chuī léi
chuī yún
chuī fú
chuī zǐ
chuī jīn
chuī téng
chuī jiā
chuī yè
chuī zhú
chuī huáng
chuī hún
chuī zòu
chuī da
chuī chén
chuī lǜ
chuī hū
chuī nòng
chuī chún
chuī fēng
chuī dí
chuī sù
chuī shuā
chuī jiǎo
chuī yáng
chuī líng
chuī bò
chuī suǒ
chuī méi
chuī dàng
chuī qiú
chuī xǔ
chuī jī
chuī gǔ
chuī rǔ
chuī biān
chuī tán
chuī ǒu
chuī zhì
chuī chuī
chuī tóng
chuī líng
chuī huǒ
chuī máo
chuī hǒu
chuī lè
chuī huī
chuī pāi
chuī niú
chuī dēng
chuī guǎn
chuī pěng
chuī fèng
chuī yù
chuī yān
chuī tǒng
chuī jìng
chuī guǎn
chuī tái
chuī xū
chuī luó
chuī sòng
chuī shào
chuī shà
chuī jī
chuī jī
chuī huā
chuī xī
chuī xū
chuī chàng
chuī hǔ
chuī shǒu
chuī qiāng
chuī shā
chuī sàn
chuī mào
chuī wàn
chuī dòng
chuī fā
chuī yú
chuī chí
chuī shēng
chuī xiāo
duǎn dí
bí dí
shuāng dí
kǒu dí
cháng dí
qì dí
xiāo dí
yuàn dí
hán dí
lǎng dí
yú dí
lóng dí
niú dí
chuī dí
qì dí
lú dí
jǐng dí
yù dí
mù dí
kē dí
xiàng dí
zhú dí
miáo dí
tiě dí
diào dí
liǔ dí
héng dí
zhǎng dí
wén dí
hào dí
míng dí
cūn dí
yú dí
yī dí
yǎ dí
fèng dí
qiáo dí
qí dí
lín dí
pǐn dí
lǒng dí
yè dí
gǔ dí
jiā dí
qǔ dí
fēng dí
qiāng dí
hú dí
⒈ 后因以“吹笛”为伤逝怀旧之典。
引晋向秀《思旧赋》序:“余与嵇康、吕安居止接近。其人并有不羈之才,然嵇志远而疎, 吕心旷而放,其后各以事见法……余逝将西迈,经其旧庐,于时日薄虞渊,寒冰凄然,邻人有吹笛者,发声寥亮,追思曩昔游宴之好,感音而叹,故作赋云。”
北周庾信《寄徐陵》诗:“莫待山阳路,空闻吹笛悲。”
清钱谦益《病榻消寒杂咏》之二二:“病树枝颠天一握,为君吹笛上高楼。”
吹chuī(1)(动)合拢嘴用力吐气:~口哨。(2)(动)空气流动:风~雨打。(3)(动)说大话:~牛。(4)(形)事情失败:这事~了。
笛读音:dí笛dí(1)(名)管乐器。竹制。单管横吹;有一吹孔、一膜孔、六个指孔。形状大小不一;常用的有梆笛、曲笛两种:~子。(2)(名)响声尖锐的发音器:警~。