chuī lún
chuī pěng
chuī qiāng
chuī fèng
chuī lǜ
chuī rǔ
chuī jī
chuī huī
chuī líng
chuī chún
chuī xǔ
chuī tái
chuī lè
chuī dàng
chuī shào
chuī léi
chuī chén
chuī qiú
chuī nòng
chuī ǒu
chuī fú
chuī luó
chuī hún
chuī yù
chuī shuā
chuī yáng
chuī tǒng
chuī fēng
chuī yè
chuī tán
chuī huǒ
chuī yún
chuī jī
chuī chàng
chuī suǒ
chuī téng
chuī xū
chuī guǎn
chuī wàn
chuī niú
chuī shā
chuī shēng
chuī da
chuī chí
chuī guǎn
chuī mào
chuī tóng
chuī zǐ
chuī jī
chuī zhú
chuī xiāo
chuī fā
chuī yān
chuī zhì
chuī chuī
chuī shà
chuī dēng
chuī yú
chuī gǔ
chuī sù
chuī jiǎo
chuī sòng
chuī jiā
chuī huáng
chuī máo
chuī hū
chuī jīn
chuī huā
chuī méi
chuī hǔ
chuī jìng
chuī zòu
chuī pāi
chuī xī
chuī xū
chuī biān
chuī dòng
chuī bò
chuī hǒu
chuī shǒu
chuī dí
chuī sàn
chuī líng
⒈ 谓上下簸动,扬弃杂质。
引唐韩愈孟郊《城南联句》:“机舂潺湲力,吹簸飘颻精。”
钱仲联集释引韩醇曰:“吹簸,盖‘簸之扬之,糠粃在前’之谓也。”
吹chuī(1)(动)合拢嘴用力吐气:~口哨。(2)(动)空气流动:风~雨打。(3)(动)说大话:~牛。(4)(形)事情失败:这事~了。
簸读音:bò,bǒ[ bò ]1. 〔簸箕〕①扬糠除秽、清理垃圾的器具,用竹篾、柳条或铁皮制成,三面有边沿,一面敞口;②簸箕形的指纹(“箕”均读轻声)。