kūn dǎng
kūn wèi
kūn jì
kūn diào
kūn wú
kūn láng
kūn yuè
kūn tái
kūn hūn
kūn cóng
kūn dèng
kūn líng
kūn fēng
kūn tí
kūn gǎng
kūn pǔ
kūn yán
kūn chí
kūn wèi
kūn qiū
kūn yì
kūn qiū
kūn nú
kūn huá
kūn huǒ
kūn zhóu
kūn yù
kūn lún
kūn chóng
kūn lǐng
kūn yǒu
kūn xū
kūn dì
kūn míng
kūn fǔ
kūn qǔ
kūn tǐ
kūn róng
kūn yí
kūn líng
kūn jī
kūn miáo
kūn lún
kūn xiù
kūn zhú
kūn qí
kūn shān
kūn qiāng
kūn bù
kūn fēng
kūn tú
kūn zhòng
kūn dì
kūn sūn
kūn réng
kūn hòu
kūn mò
kūn dāo
kūn gāng
kūn jù
kūn jiàn
kūn mí
shǐ qiāng
qū qiāng
lǎo qiāng
tuō qiāng
guò qiāng
kū qiāng
yì qiāng
zuò qiāng
qǔ qiāng
chǐ qiāng
shēng qiāng
qiáo qiāng
huā qiāng
fù qiāng
shàng qiāng
kūn qiāng
pén qiāng
yóu qiāng
fān qiāng
kǒu qiāng
bí qiāng
chàng qiāng
tǐ qiāng
zhuāng qiāng
xíng qiāng
zéi qiāng
gāo qiāng
bāng qiāng
pái qiāng
kū qiāng
ná qiāng
chuī qiāng
huī qiāng
lú qiāng
kōng qiāng
diào qiāng
xiōng qiāng
nèi qiāng
yī qiāng
xǐng qiāng
tuō qiāng
tǔ qiāng
kāi qiāng
pāo qiāng
qín qiāng
jiē qiāng
dā qiāng
jǐ qiāng
mǎn qiāng
jīng qiāng
pín qiāng
zuò qiāng
dā qiāng
guān qiāng
huáng qiāng
cí qiāng
nào qiāng
còu qiāng
kū qiāng
qián qiāng
nǎi qiāng
地方戏曲声腔之一。
参见:(好工具.)昆腔
⒈ 亦称“崑山腔”。传统戏曲剧种名。原为元末明初昆山一带流行的民间戏曲腔调, 明嘉靖间经昆山人魏良辅的革新,变弋阳海盐故调及民间曲调为昆腔,初只行于吴中,后渐流传各地,盛行于明末清初。以演唱传统剧本为主,兼用笛、笙、箫、琵琶伴奏,舞蹈优美,曲调细腻婉转,又有“水磨腔”之称。地方戏曲声腔之一。 元代产生于江苏昆山,故称。 明人魏良辅等又吸取南曲、北曲、弋阳腔之特点,加以改革,遂渐臻于完善,成为明清两代主要戏曲声腔。又称昆曲、昆山腔。
引明徐渭《南词叙录》:“今唱家称弋阳腔,则出於江西,两京、湖南、闽、广用之;称餘姚腔者,出於会稽,常、润、池、太、扬、徐用之;称海盐腔者, 嘉、湖、温、台用之。惟崑山腔止行於吴中,流丽悠远,出乎三腔之上,听之最足荡人。”
《花月痕》第六回:“好一会, 曼云等以次唱完, 小岑笑道:‘如今该是秋痕崑腔一开生面了。’”
《老残游记》第二回:“他又把那南方的什么崑腔、小曲,种种的腔调,他都拿来装在这大鼓书的调儿里面。”
流行于我国江浙一带的剧种。始于元代,最初是江苏昆山一带民间所流行的清唱腔调,故称为「昆山腔」。明嘉靖年间,魏良辅以昆山腔为基础,综合我国各地方腔调,揉合南北曲,以笛、管、笙、琵琶、锣鼓等为乐器,旋律婉转细致,擅长抒情,有「水磨调」之称,为集南北曲大成的时曲,是明代到清中叶以前我国主要的戏曲腔调。由于所唱的是曲牌,故称为「昆曲」;因以江南苏州昆山一带的语言演出,故也称为「昆剧」。
昆kūn(1)(名)哥哥:~仲|~季(弟兄)。(2)(名)〈书〉子孙;后嗣:后~。
腔读音:qiāng腔qiāng(1)(名)(~儿)动物身体中空的部分:~肠|口~|鼻~|胸~|腹~|满~热血|炉~儿。(2)(名)(~儿)话:开~|答~。(3)(名)(~儿)乐曲的调子:高~|花~|昆~|唱~。(4)(名)(~儿)说话的腔调:装~|拿~|南~北调|油~滑调。