汉圣


汉圣的组词


汉水

hàn shuǐ

汉剑

hàn jiàn

汉爵

hàn jué

汉礼

hàn lǐ

汉节

hàn jié

汉字

hàn zì

汉畤

hàn zhì

汉震

hàn zhèn

汉鸡

hàn jī

汉旅

hàn lǚ

汉印

hàn yìn

汉人

hàn rén

汉仗

hàn zhàng

汉剧

hàn jù

汉语

hàn yǔ

汉话

hàn huà

汉椒

hàn jiāo

汉制

hàn zhì

汉女

hàn nǚ

汉缺

hàn quē

汉典

hàn diǎn

汉史

hàn shǐ

汉祚

hàn zuò

汉高

hàn gāo

汉浦

hàn pǔ

汉口

hàn kǒu

汉王

hàn wáng

汉法

hàn fǎ

汉思

hàn sī

汉武

hàn wǔ

汉塞

hàn sài

汉沂

hàn yí

汉调

hàn diào

汉易

hàn yì

汉篆

hàn zhuàn

汉官

hàn guān

汉厫

hàn áo

汉检

hàn jiǎn

汉纲

hàn gāng

汉廒

hàn áo

汉学

hàn xué

汉将

hàn jiāng

汉籍

hàn jí

汉帝

hàn dì

汉中

hàn zhōng

汉竹

hàn zhú

汉庭

hàn tíng

汉表

hàn biǎo

汉道

hàn dào

汉火

hàn huǒ

汉姬

hàn jī

汉族

hàn zú

汉关

hàn guān

汉祖

hàn zǔ

汉江

hàn jiāng

汉皐

hàn gāo

汉津

hàn jīn

汉臣

hàn chén

汉皓

hàn hào

汉阁

hàn gé

汉傅

hàn fù

汉策

hàn cè

汉恩

hàn ēn

汉光

hàn guāng

汉宫

hàn gōng

汉葱

hàn cōng

汉胪

hàn lú

汉注

hàn zhù

汉风

hàn fēng

汉月

hàn yuè

汉方

hàn fāng

汉土

hàn tǔ

汉室

hàn shì

汉圣

hàn shèng

汉貂

hàn diāo

汉统

hàn tǒng

汉民

hàn mín

汉主

hàn zhǔ

汉儿

hàn ér

汉仪

hàn yí

汉分

hàn fèn

汉麻

hàn má

汉刻

hàn kè

汉区

hàn qū

汉燕

hàn yàn

汉家

hàn jiā

汉文

hàn wén

汉后

hàn hòu

汉京

hàn jīng

汉音

hàn yīn

汉陵

hàn líng

汉书

hàn shū

汉隶

hàn lì

汉赋

hàn fù

汉壁

hàn bì

汉佩

hàn pèi

汉拜

hàn bài

汉牍

hàn dú

汉都

hàn dū

汉帜

hàn zhì

汉军

hàn jūn

汉酺

hàn pú

汉姓

hàn xìng

汉绪

hàn xù

汉皋

hàn gāo

汉阴

hàn yīn

汉镜

hàn jìng

汉腊

hàn là

汉元

hàn yuán

汉虏

hàn lǔ

汉律

hàn lǜ

汉鼎

hàn dǐng

汉氏

hàn shì

汉苗

hàn miáo

汉国

hàn guó

汉咏

hàn yǒng

汉子

hàn zi

汉简

hàn jiǎn

汉地

hàn dì

汉碑

hàn bēi

汉僧

hàn sēng

汉誓

hàn shì

汉贰

hàn èr

汉皇

hàn huáng

汉渚

hàn zhǔ


逝圣

shì shèng

皇圣

huáng shèng

盲圣

máng shèng

大圣

dà shèng

毓圣

yù shèng

由圣

yóu shèng

尼圣

ní shèng

新圣

xīn shèng

仁圣

rén shèng

孔圣

kǒng shèng

医圣

yī shèng

淑圣

shū shèng

渊圣

yuān shèng

亚圣

yà shèng

参圣

cān shèng

拱圣

gǒng shèng

天圣

tiān shèng

主圣

zhǔ shèng

武圣

wǔ shèng

诗圣

shī shèng

四圣

sì shèng

笔圣

bǐ shèng

汉圣

hàn shèng

表圣

biǎo shèng

九圣

jiǔ shèng

灵圣

líng shèng

诞圣

dàn shèng

凡圣

fán shèng

冲圣

chōng shèng

碁圣

qí shèng

宗圣

zōng shèng

孤圣

gū shèng

豪圣

háo shèng

洪圣

hóng shèng

非圣

fēi shèng

明圣

míng shèng

笃圣

dǔ shèng

希圣

xī shèng

拟圣

nǐ shèng

翊圣

yì shèng

七圣

qī shèng

神圣

shén shèng

次圣

cì shèng

秦圣

qín shèng

鲁圣

lǔ shèng

易圣

yì shèng

后圣

hòu shèng

三圣

sān shèng

瑞圣

ruì shèng

清圣

qīng shèng

草圣

cǎo shèng

征圣

zhēng shèng

关圣

guān shèng

剧圣

jù shèng

累圣

lèi shèng

述圣

shù shèng

朝圣

cháo shèng

贤圣

xián shèng

辅圣

fǔ shèng

扈圣

hù shèng

入圣

rù shèng

先圣

xiān shèng

酒圣

jiǔ shèng

慧圣

huì shèng

列圣

liè shèng

复圣

fù shèng

仓圣

cāng shèng

齐圣

qí shèng

叡圣

ruì shèng

谒圣

yè shèng

顺圣

shùn shèng

禀圣

bǐng shèng

起圣

qǐ shèng

晞圣

xī shèng

棋圣

qí shèng

上一组词:汉佩
下一组词:汉仪

更多汉的组词

汉圣的意思


词语解释:

指精通《汉书》的南朝梁刘显。北齐颜之推《颜氏家训.书证》:"沛国刘显﹐博览经籍﹐偏精班《汉》﹐梁代谓之《汉》圣。"一说为显子臻。

引证解释:

⒈ 指精通《汉书》的南朝梁刘显。

引北齐颜之推《颜氏家训·书证》:“沛国刘显,博览经籍,偏精班《汉》, 梁代谓之《汉》圣。”
一说为显子臻。《隋书·文学传·刘臻》:“﹝臻﹞耽悦经史……精於两《汉书》,时人称为《汉》圣。”

网络解释:

汉圣

汉圣是一个汉语词语,读音是hàn shèng ,是指精通《汉书》的 南朝梁刘显 。
更多圣的组词

汉圣详细解释


读音:hàn

汉hàn(1)(名)朝代;公元前206…公元220年;刘邦所建。参看〔西汉〕、〔东汉〕。(2)(名)后汉。(3)(名)元末农民起义领袖陈友谅所建的政权(1360…1363)。(4)(名)汉族:~人|~语。(5)(名)男子:老~|好~|英雄~|彪形大~。(6)(名)指银河:银~。

读音:shèng

圣shèng(1)(形)最崇高的:神~。(2)(形)称学知识或技能有极高成就的:诗~。(3)(名)指圣人:~贤。(4)(名)封建社会尊称帝王:~旨。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025