师旷


师旷的组词


师姐

shī jiě

师旅

shī lǚ

师众

shī zhòng

师师

shī shī

师辅

shī fǔ

师谟

shī mó

师伯

shī bó

师承

shī chéng

师鱼

shī yú

师舶

shī bó

师兄

shī xiōng

师教

shī jiāo

师太

shī tài

师郎

shī láng

师父

shī fu

师说

shī shuō

师事

shī shì

师术

shī shù

师楷

shī kǎi

师垣

shī yuán

师姆

shī mǔ

师保

shī bǎo

师尊

shī zūn

师心

shī xīn

师塔

shī tǎ

师期

shī qī

师祖

shī zǔ

师干

shī gàn

师甸

shī diàn

师丈

shī zhàng

师友

shī yǒu

师长

shī zhǎng

师王

shī wáng

师子

shī zǐ

师娘

shī niáng

师祭

shī jì

师帅

shī shuài

师君

shī jūn

师表

shī biǎo

师法

shī fǎ

师戴

shī dài

师训

shī xùn

师古

shī gǔ

师公

shī gōng

师旷

shī kuàng

师道

shī dào

师船

shī chuán

师式

shī shì

师姥

shī lǎo

师婆

shī pó

师儒

shī rú

师姑

shī gū

师生

shī shēng

师比

shī bǐ

师相

shī xiàng

师工

shī gōng

师德

shī dé

师祁

shī qí

师尹

shī yǐn

师兵

shī bīng

师弟

shī dì

师雨

shī yǔ

师模

shī mó

师学

shī xué

师姨

shī yí

师徒

shī tú

师吏

shī lì

师爷

shī yé

师匠

shī jiàng

师母

shī mǔ

师门

shī mén

师传

shī chuán

师律

shī lǜ

师人

shī rén

师风

shī fēng

师矩

shī jǔ

师踪

shī zōng

师仰

shī yǎng

师范

shī fàn

师傅

shī fu


空旷

kōng kuàng

榛旷

zhēn kuàng

平旷

píng kuàng

丰旷

fēng kuàng

清旷

qīng kuàng

师旷

shī kuàng

夔旷

kuí kuàng

辽旷

liáo kuàng

遐旷

xiá kuàng

废旷

fèi kuàng

遗旷

yí kuàng

孤旷

gū kuàng

洪旷

hóng kuàng

明旷

míng kuàng

虚旷

xū kuàng

悠旷

yōu kuàng

久旷

jiǔ kuàng

贫旷

pín kuàng

凝旷

níng kuàng

秀旷

xiù kuàng

显旷

xiǎn kuàng

寥旷

liáo kuàng

远旷

yuǎn kuàng

阒旷

qù kuàng

弛旷

chí kuàng

稀旷

xī kuàng

疏旷

shū kuàng

无旷

wú kuàng

淹旷

yān kuàng

青旷

qīng kuàng

牙旷

yá kuàng

浩旷

hào kuàng

恬旷

tián kuàng

隳旷

huī kuàng

玄旷

xuán kuàng

崇旷

chóng kuàng

宽旷

kuān kuàng

凉旷

liáng kuàng

弥旷

mí kuàng

渊旷

yuān kuàng

简旷

jiǎn kuàng

阻旷

zǔ kuàng

昭旷

zhāo kuàng

照旷

zhào kuàng

轩旷

xuān kuàng

殷旷

yīn kuàng

雄旷

xióng kuàng

高旷

gāo kuàng

魁旷

kuí kuàng

弘旷

hóng kuàng

鳏旷

guān kuàng

闳旷

hóng kuàng

芜旷

wú kuàng

迥旷

jiǒng kuàng

闲旷

xián kuàng

通旷

tōng kuàng

夷旷

yí kuàng

豪旷

háo kuàng

野旷

yě kuàng

超旷

chāo kuàng

瞽旷

gǔ kuàng

怠旷

dài kuàng

离旷

lí kuàng

粗旷

cū kuàng

开旷

kāi kuàng

冲旷

chōng kuàng

华旷

huá kuàng

销旷

xiāo kuàng

幽旷

yōu kuàng

怨旷

yuàn kuàng

宏旷

hóng kuàng

放旷

fàng kuàng

皛旷

xiǎo kuàng

上一组词:钟阜
下一组词:拆钱

更多师的组词

师旷的意思


词语解释:

春秋晋国乐师。善于辨音。《孟子.离娄上》:"师旷(.好工具)之聪,不以六律,不能正五音。"参阅《左传》﹑《国语》﹑《逸周书》﹑《庄子》﹑《吕氏春秋》等书。后以为听觉超凡,善辨音律的偶像人物。

引证解释:

⒈ 春秋晋国乐师。善于辨音。

引《孟子·离娄上》:“师旷之聪,不以六律,不能正五音。”
参阅《左传》、《国语》、《逸周书》、《庄子》、《吕氏春秋》等书。后以为听觉超凡,善辨音律的偶像人物。 唐杨炯《浑天赋》:“螟何细兮, 师旷清耳而不闻, 离朱拭目而无见。”

国语词典:

人名。字子野,春秋时晋国乐师。生卒年不详。以善辨音律著名。

网络解释:

师旷

师旷,字子野,今河北省南和县迓祜村人(《庄子·骈拇》陆德明释文),春秋时著名乐师、道家。他生而无目,故自称盲臣、瞑臣。为晋大夫,亦称晋野,博学多才,尤精音乐,善弹琴,辨音力极强。以“师旷之聪”闻名于后世。《说苑·君道篇》载师旷言云:“人君之道,清净无为,务在博爱,趋在任贤,广开耳目,以察万方,不固溺于流欲,不拘系于左右,廓然远见,踔然独立,屡省考绩,以临臣下。此人君之操也。”他艺术造诣极高,民间附会出许多师旷奏乐的神异故事。洪洞县曲亭镇师村师旷墓遗址。
更多旷的组词

师旷详细解释


读音:shī[ shī ]

1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(hào)为人师。

2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。

3. 效法:师法古人。

4. 榜样:师范。

5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。

6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。

7. 军队:会师。出师。

8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。

9. 一国的首都:京师。

10. 姓。

读音:kuàng

旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025