shī jiě
shī lǚ
shī zhòng
shī shī
shī fǔ
shī mó
shī bó
shī chéng
shī yú
shī bó
shī xiōng
shī jiāo
shī tài
shī láng
shī fu
shī shuō
shī shì
shī shù
shī kǎi
shī yuán
shī mǔ
shī bǎo
shī zūn
shī xīn
shī tǎ
shī qī
shī zǔ
shī gàn
shī diàn
shī zhàng
shī yǒu
shī zhǎng
shī wáng
shī zǐ
shī niáng
shī jì
shī shuài
shī jūn
shī biǎo
shī fǎ
shī dài
shī xùn
shī gǔ
shī gōng
shī kuàng
shī dào
shī chuán
shī shì
shī lǎo
shī pó
shī rú
shī gū
shī shēng
shī bǐ
shī xiàng
shī gōng
shī dé
shī qí
shī yǐn
shī bīng
shī dì
shī yǔ
shī mó
shī xué
shī yí
shī tú
shī lì
shī yé
shī jiàng
shī mǔ
shī mén
shī chuán
shī lǜ
shī rén
shī fēng
shī jǔ
shī zōng
shī yǎng
shī fàn
shī fu
kōng kuàng
zhēn kuàng
píng kuàng
fēng kuàng
qīng kuàng
shī kuàng
kuí kuàng
liáo kuàng
xiá kuàng
fèi kuàng
yí kuàng
gū kuàng
hóng kuàng
míng kuàng
xū kuàng
yōu kuàng
jiǔ kuàng
pín kuàng
níng kuàng
xiù kuàng
xiǎn kuàng
liáo kuàng
yuǎn kuàng
qù kuàng
chí kuàng
xī kuàng
shū kuàng
wú kuàng
yān kuàng
qīng kuàng
yá kuàng
hào kuàng
tián kuàng
huī kuàng
xuán kuàng
chóng kuàng
kuān kuàng
liáng kuàng
mí kuàng
yuān kuàng
jiǎn kuàng
zǔ kuàng
zhāo kuàng
zhào kuàng
xuān kuàng
yīn kuàng
xióng kuàng
gāo kuàng
kuí kuàng
hóng kuàng
guān kuàng
hóng kuàng
wú kuàng
jiǒng kuàng
xián kuàng
tōng kuàng
yí kuàng
háo kuàng
yě kuàng
chāo kuàng
gǔ kuàng
dài kuàng
lí kuàng
cū kuàng
kāi kuàng
chōng kuàng
huá kuàng
xiāo kuàng
yōu kuàng
yuàn kuàng
hóng kuàng
fàng kuàng
xiǎo kuàng
⒈ 春秋晋国乐师。善于辨音。
引《孟子·离娄上》:“师旷之聪,不以六律,不能正五音。”
参阅《左传》、《国语》、《逸周书》、《庄子》、《吕氏春秋》等书。后以为听觉超凡,善辨音律的偶像人物。 唐杨炯《浑天赋》:“螟何细兮, 师旷清耳而不闻, 离朱拭目而无见。”
人名。字子野,春秋时晋国乐师。生卒年不详。以善辨音律著名。
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
旷读音:kuàng旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。