tián dàn
tián bō
tián xū
tián shì
tián hū
tián rán
tián kuàng
tián mù
tián jiǎn
tián yǎ
tián ér
tián yǎng
tián cuì
tián dàng
tián bēi
tián ān
tián dàn
tián lán
tián huō
tián duò
tián yí
tián chàng
tián xī
tián mò
tián jì
tián mò
tián mǐn
tián dàn
tián jìng
tián hé
tián dàn
tián lè
tián mì
tián yù
tián jiǔ
tián yú
tián chōng
tián yì
tián rú
jùn yǎ
jìng yǎ
dūn yǎ
róu yǎ
xīn yǎ
fēng yǎ
qiú yǎ
ān yǎ
hán yǎ
jùn yǎ
dàn yǎ
ào yǎ
gǔ yǎ
ěr yǎ
chāo yǎ
hóng yǎ
quán yǎ
zī yǎ
bù yǎ
yǎn yǎ
xiù yǎ
xián yǎ
qīng yǎ
dǎo yǎ
yuān yǎ
pǔ yǎ
qiān yǎ
jùn yǎ
āi yǎ
sù yǎ
bīn yǎ
fēng yǎ
huáng yǎ
xián yǎ
xīn yǎ
yán yǎ
xiǎo yǎ
èr yǎ
qīng yǎ
yōng yǎ
bīn yǎ
dàn yǎ
wēn yǎ
wàng yǎ
ào yǎ
jué yǎ
yīn yǎ
duān yǎ
fēng yǎ
hóng yǎ
zhōu yǎ
jīng yǎ
qún yǎ
rú yǎ
chún yǎ
cuì yǎ
hé yǎ
jiù yǎ
jì yǎ
gāo yǎ
xùn yǎ
xián yǎ
kuān yǎ
yōu yǎ
qiàn yǎ
jié yǎ
cí yǎ
ān yǎ
bó yǎ
jiè yǎ
hóng yǎ
hóng yǎ
lì yǎ
nán yǎ
sāo yǎ
hún yǎ
fāng yǎ
chún yǎ
wén yǎ
dà yǎ
yōu yǎ
cāng yǎ
chún yǎ
yín yǎ
biàn yǎ
diǎn yǎ
chǔ yǎ
hè yǎ
yān yǎ
yí yǎ
xùn yǎ
huì yǎ
dǔ yǎ
sān yǎ
chōng yǎ
xié yǎ
tián yǎ
dí yǎ
zhōng yǎ
⒈ 沉静文雅。
引《资治通鉴·宋孝武帝大明七年》:“吏部郎江智渊素恬雅,渐不会旨。”
《明史·陆树声传》:“树声端介恬雅,翛然物表,难进易退,通籍六十餘年,居官未及一纪。”
清姚鼐《<恬庵遗稿>序》:“观察出其( 恬菴先生 )文,读之,清和恬雅,有越俗之韵,真吾乡前辈文也。”
恬tián(1)(形)〈书〉安静。(2)(形)〈书〉满不在乎、坦然。
雅读音:yǎ[ yǎ ]《诗经》体裁之一。于天子诸侯朝会宴飨时歌诵。有大雅、小雅之分。【组词】:风、雅、颂是《诗经》的三种体裁。
合乎标准、规范的。【组词】:雅言
高尚的、不俗的。【组词】:优雅、典雅、雅室