tián huō
tián jiǔ
tián dàn
tián hé
tián rán
tián jiǎn
tián ér
tián mù
tián chàng
tián yú
tián dàng
tián mì
tián hū
tián ān
tián yǎng
tián yǎ
tián yí
tián cuì
tián xū
tián dàn
tián shì
tián bēi
tián bō
tián xī
tián duò
tián mò
tián jìng
tián chōng
tián kuàng
tián mò
tián lán
tián yù
tián dàn
tián jì
tián lè
tián yì
tián rú
tián mǐn
tián dàn
qǐn mò
mǐn mò
qián mò
xián mò
àn mò
miǎo mò
jǐn mò
shèn mò
jiǎn mò
dù mò
xuán mò
tuì mò
qiāo mò
mǐn mò
ruǎn mò
àn mò
tāo mò
bào mò
jiǒng mò
sāi mò
chén mò
fǔ mò
yīn mò
chún mò
jìn mò
gōng mò
mǐn mò
míng mò
kuān mò
jìng mò
yuán mò
hūn mò
án mò
qù mò
yǎo mò
yǎo mò
xiǎn mò
gū mò
huì mò
níng mò
yàn mò
chén mò
jìng mò
yǐn mò
qiān mò
shǒu mò
dàn mò
bēi mò
guǎ mò
jì mò
mèn mò
jiān mò
yōu mò
tián mò
róu mò
gòng mò
yán mò
gǒng mò
xún mò
yǐn mò
chōng mò
āi mò
àn mò
yǔ mò
qián mò
dàn mò
duān mò
⒈ 恬淡沉静。
引晋葛洪《抱朴子·正郭》:“空背恬默之涂,竟无有为之益,不值祸败,盖其幸耳。”
《北齐书·杨愔传》:“性既恬默,又好山水,遂入晋阳西悬瓮山读书。”
《续资治通鉴·宋高宗绍兴元年》:“而浮伪之徒,自知其学问文采不足表见於世,乃窃其名以自售,外示恬默,中实奔竞。”
清方文《云间五子诗·彭燕又宾》:“行路或咨嗟,达士乃恬默。”