táo lù
bū lù
měi lù
wū lù
fēng lù
xìng lù
yì lù
hú lù
chǒng lù
bǔ lù
gǒu lù
cí lù
huí lù
bǎi lù
zhāng lù
dǐ lù
bān lù
dài lù
xùn lù
fù lù
cùn lù
lì lù
jì lù
xiá lù
yí lù
zé lù
lǐn lù
yǒu lù
hòu lù
jīn lù
qiè lù
zhào lù
xià lù
zū lù
dǔ lù
dào lù
yàn lù
shàng lù
wài lù
qiú lù
qì lù
gòng lù
fèng lù
bū lù
cí lù
suàn lù
wú lù
shì lù
huái lù
jiā lù
xù lù
xián lù
qú lù
ān lù
zhòng lù
dà lù
jué lù
ràng lù
fú lù
hòu lù
guì lù
bì lù
chí lù
bèi lù
bù lù
yào lù
róng lù
cái lù
bǎo lù
shì lù
bāng lù
hè lù
gōng lù
zhú lù
nìng lù
gǔ lù
lì lù
fèng lù
sī lù
shí lù
zōng lù
fù lù
tián lù
yī lù
zhì lù
dòu lù
tān lù
fú lù
báo lù
shòu lù
mìng lù
dú lù
jí lù
shēng lù
shī lù
jí lù
guān lù
xiāng lù
jiù lù
méi lù
gěi lù
jiě lù
gān lù
fā lù
duàn lù
tiān lù
fēng lù
nà lù
xuán lù
xùn lù
zhǐ lù
quán lù
⒈ 本为古代一仆人名,后亦以泛指宰相的仆人。
引《宋书·百官志上》:“有苍头字宜禄。至汉,丞相府每有所关白,到阁輒传呼‘宜禄’,以此为常。”
清高士奇《天禄识馀·宜禄》:“丁晋公喜占验禨祥,多所忌讳。时有无赖于庆,欲往依之,谋于一落第老儒。老儒曰:‘汝欲往,须更姓名,改于为丁,名宜禄。后得志,毋相忘。’ 晋公见其名果大喜,收之门下。不旬月而入相,此人遂被优宠……至今相传,不解其所谓。适检沉休文《宋书》,宰相苍头呼为‘宜禄’,乃知晋公喜之有故也。”
宜yí(1)(形)合适:相~|适~|权~之计|因地制~。(2)(动)应当(今多用否定式):不~操之过早。(3)(动)〈书〉当然;无怪:~其无往而不利。(4)姓。
禄读音:lù禄lù(1)(名)古代称官吏的俸给:俸~|高官厚~。(2)(Lù)姓。