zhí chēng
měi chēng
biàn chēng
guī chēng
dài chēng
fú chēng
liú chēng
shèng chēng
zhà chēng
wěi chēng
zhā chēng
zhào chēng
lìng chēng
yì chēng
guò chēng
fàn chēng
lüè chēng
tuī chēng
jiàn chēng
jiàn chēng
zhù chēng
bāo chēng
qǔ chēng
sì chèng
bèi chēng
dá chēng
sī chēng
wǔ chēng
yù chēng
xiǎn chēng
kǒu chēng
quán chēng
xián chēng
chuǎi chèn
yún chèn
jiǎn chēng
jiān chēng
xián chēng
dé chēng
néng chēng
kān chēng
zūn chēng
míng chēng
shǐ chēng
hū chēng
bǐ chēng
zēng chēng
gōng chēng
sè chēng
tōng chēng
nì chēng
pì chēng
hào chēng
bìng chēng
jìng chēng
shū chēng
xuè chēng
pèi chèn
biāo chēng
chuí chēng
jiǎo chēng
é chēng
zhòng chēng
huī chēng
biǎn chēng
jiā chēng
zhuī chēng
rén chēng
gòng chēng
yán chēng
jí chēng
ài chēng
chuán chēng
biǎo chēng
shuō chēng
qiān chēng
yáng chēng
zàn chēng
tǒng chēng
xiāng chèn
dài chēng
jià chēng
lián chēng
liáng chēng
tuō chēng
rèn chēng
hóng chēng
jiàn chēng
pì chēng
kuā chēng
shì chēng
zhí chēng
lǐ chēng
bēi chēng
dào chēng
hùn chēng
tán chēng
bào chēng
wěn chēng
yīng chēng
jù chēng
xí chēng
zhuó chēng
róng chēng
quán chēng
bāo chēng
xiào chēng
yā chēng
zhū chēng
zǒng chēng
bǎi chēng
xuān chēng
mìng chēng
guì chēng
xū chēng
shī chēng
dú chēng
duì chèn
miàn chēng
duān chēng
liè chēng
bié chēng
zhāo chēng
shì chēng
yǔ chēng
kuáng chēng
lì chēng
nì chēng
piān chēng
dòu chēng
yáng chēng
qīng chēng
guān chēng
bù chēng
shí chēng
zhēn chēng
tuō chēng
lián chēng
zì chēng
gǎi chēng
jiān chēng
hùn chēng
jiē chēng
yí chēng
⒈ 适当(的状态);合适;相宜。
引汉贾谊《新书·容经》:“故身之倨佝,手之高下,颜色声气,各有宜称,所以明尊卑,别疏戚也。”
《汉书·文帝纪》:“丞相平等皆曰:‘臣伏计之,大王奉高祖宗庙最宜称。’”
唐元稹《杨嗣复授尚书兵部郎中制》:“然而操剸吏事,细大无遗,用副虚求,允谓宜称。”
唐韩偓《新上头》诗:“学梳鬆鬢试新裙,消息佳期在此春。为要好多心转惑,徧将宜称问傍人。”
宜yí(1)(形)合适:相~|适~|权~之计|因地制~。(2)(动)应当(今多用否定式):不~操之过早。(3)(动)〈书〉当然;无怪:~其无往而不利。(4)姓。
称读音:chēng,chèn,chèng[ chēng ]1. 量轻重:称量(liáng )。
2. 叫,叫做:自称。称呼。称帝。称臣。称兄道弟。
3. 名号:名称。简称。称号。称谓。职称。
4. 说:声称。称快。称病。称便。
5. 赞扬:称道。称许。称颂。称赞。
6. 举:称兵。称觞祝寿。