tǔ bǔ
tǔ tūn
tǔ cáo
tǔ huā
tǔ huǒ
tù xiè
tǔ qì
tǔ cí
tǔ lù
tǔ mà
tǔ kuǎn
tǔ tán
tǔ xià
tù mo
tǔ pū
tǔ tú
tǔ xī
tǔ nì
tǔ nà
tǔ fàng
tǔ fā
tǔ gēn
tǔ yào
tǔ suì
tǔ jué
tǔ yīn
tǔ shǔ
tǔ shù
tǔ gāng
tǔ lū
tǔ huī
tǔ lì
tǔ hóng
tǔ xù
tǔ wò
tǔ fǎ
tǔ yàn
tǔ fèng
tǔ hún
tǔ qí
tǔ huí
tǔ chéng
tǔ xuàn
tǔ yǎo
tǔ bō
tǔ shí
tǔ shé
tǔ qì
tǔ cí
tǔ tán
tǔ lou
tǔ xī
tǔ yá
tǔ sī
tǔ lěi
tǔ yīn
tǔ rú
tǔ zhū
tǔ zhàn
tǔ yàn
tǔ yú
tǔ kǒu
tǔ xī
tǔ gòng
tǔ lǜ
tǔ xī
tǔ hú
tǔ yàn
tǔ yán
tǔ pā
tǔ bū
tǔ kuǎn
tǔ bái
tǔ zhuō
tǔ yào
tǔ yào
tǔ fān
tǔ hú
⒈ 吐哺握发。参见“吐哺握髮”。
引汉王褒《圣主得贤臣颂》:“昔周公躬吐握之劳,故有圄空之降。”
唐范摅《云溪友议》卷五:“故行流极之刑,成吐握之美,乃帝子之股肱,万方之轨度也。”
金王若虚《<史记辨惑>三》:“至于成王剪叶以封唐叔,周公吐握以待士……皆委巷之谈。”
清汤右曾《上玉峰徐公》诗:“每看元老虚怀处,吐握风流一旦亲。”
吐哺握发。形容积极的延揽人才,广招贤士。参见「握发吐哺」条。
1. 使东西从口里出来:吐痰。吞吐。吐刚茹柔(吐出硬的,吃下软的;喻欺软怕硬)。
2. 放出,露出:高粱吐穗。吐故纳新。
3. 说出:吐话。一吐为快。
握读音:wò握wò(动)攥在手里;用手拿或抓:~手|把~。