tǔ kǒu
tǔ fān
tǔ yào
tǔ xī
tǔ yú
tǔ yīn
tǔ chéng
tǔ xī
tǔ yàn
tǔ kuǎn
tǔ lěi
tǔ qì
tǔ gòng
tǔ fàng
tǔ hóng
tǔ rú
tǔ fā
tǔ tú
tǔ yàn
tǔ xuàn
tǔ cí
tǔ yá
tǔ pū
tǔ cí
tǔ xī
tǔ suì
tǔ xī
tǔ lì
tǔ tūn
tǔ shǔ
tǔ yán
tǔ kuǎn
tǔ bǔ
tǔ huā
tǔ huī
tǔ hú
tǔ zhuō
tǔ shí
tǔ huǒ
tǔ jué
tǔ nì
tù xiè
tǔ mà
tǔ lou
tǔ lǜ
tǔ tán
tǔ sī
tǔ bái
tǔ nà
tǔ xù
tǔ qì
tǔ yīn
tǔ pā
tǔ tán
tǔ xià
tǔ gēn
tǔ qí
tǔ shé
tǔ yàn
tǔ gāng
tǔ yào
tǔ bū
tǔ fèng
tǔ wò
tǔ hú
tǔ hún
tǔ bō
tù mo
tǔ huí
tǔ shù
tǔ yào
tǔ zhū
tǔ cáo
tǔ lū
tǔ yǎo
tǔ zhàn
tǔ lù
tǔ fǎ
⒈ 吐刚茹柔。参见“吐刚茹柔”。
引《旧唐书·温造传》:“然造之举奏,无所吐茹。朝廷有丧不以礼、配不以类者,悉劾之。”
《资治通鉴·汉桓帝延熹八年》:“祐数临督司,有不吐茹之节。”
明刘基《郁离子·天道》:“抑天不能制物之命而听从其自善恶乎?将善者可欺,恶者可畏,而天亦有所吐茹乎?”
⒉ 比喻为政的宽严。
引唐白居易《崔咸可洛阳县令制》:“然宰大邑,如烹小鲜。人扰则疲,鱼扰则馁;宽猛吐茹,其鉴于兹。”
⒊ 比喻钱财的出入。
引清李渔《闲情偶寄·颐养·节色欲》:“是天也者,用地之物也;犹男为一家之主,司出纳吐茹之权者也。”
1. 使东西从口里出来:吐痰。吞吐。吐刚茹柔(吐出硬的,吃下软的;喻欺软怕硬)。
2. 放出,露出:高粱吐穗。吐故纳新。
3. 说出:吐话。一吐为快。
茹读音:rú1.吃:~素。含辛~苦。
2.姓。