cháo jù
cháo jié
cháo bō
cháo shěn
cháo xì
cháo jī
cháo hùn
cháo màn
cháo jiū
cháo bàng
cháo wèn
cháo huī
cháo ào
cháo báo
cháo xuě
cháo chī
cháo fěng
cháo xiè
cháo qiào
cháo chàng
cháo xiū
cháo yǒng
cháo cháo
zhāo zhā
cháo zhōu
zhāo rě
cháo xuè
cháo nòng
cháo bā
cháo bìn
cháo gē
cháo xiào
cháo mà
cháo diào
cháo ōu
cháo jué
cháo fǎng
cháo chì
cháo jìng
cháo lì
cháo hōng
cháo yīng
cháo gòu
cháo hāi
cháo hán
cháo xiào
cháo fēng
cháo mà
cháo cáo
zéi xiào
bó xiào
hōng xiào
níng xiào
kān xiào
shàn xiào
shuǎ xiào
xiāo xiào
gān xiào
pò xiào
shàn xiào
chī xiào
lù xiào
wǔ xiào
mǐn xiào
yí xiào
tǎn xiào
jiān xiào
huān xiào
jìng xiào
qiè xiào
mèi xiào
jiǎo xiào
tōu xiào
yǎn xiào
yě xiào
yí xiào
hāi xiào
tán xiào
jīng xiào
xī xiào
qìng xiào
níng xiào
jiàn xiào
yǔ xiào
dòu xiào
hōng xiào
wán xiào
qiǎn xiào
shān xiào
cháng xiào
chǎn xiào
dàn xiào
shǎng xiào
huǐ xiào
bīn xiào
shǎ xiào
kuò xiào
lù xiào
pín xiào
hān xiào
mù xiào
fěi xiào
shuō xiào
gǎo xiào
hān xiào
chī xiào
jī xiào
shěn xiào
chǐ xiào
huī xiào
xǔ xiào
liǎn xiào
hòng xiào
yíng xiào
hán xiào
nóng xiào
wā xiào
kě xiào
gù xiào
huān xiào
huá xiào
qiǎng xiào
yǎ xiào
wǎn xiào
cháo xiào
guān xiào
àn xiào
ēi xiào
qiào xiào
kuì xiào
jí xiào
guǐ xiào
xī xiào
mǐn xiào
nì xiào
fù xiào
hái xiào
kū xiào
pín xiào
fā xiào
guǐ xiào
biàn xiào
gāo xiào
yán xiào
mài xiào
ké xiào
xī xiào
biǎn xiào
lěng xiào
gòu xiào
chī xiào
tiān xiào
qī xiào
péi xiào
dà xiào
ruǎn xiào
nì xiào
qiàn xiào
zhú xiào
hǎo xiào
fēi xiào
diàn xiào
kǔ xiào
mǎi xiào
qīng xiào
huān xiào
cháo xiào
xuān xiào
guà xiào
kuáng xiào
nìng xiào
bǐ xiào
yǎn xiào
mǐn xiào
qǔ xiào
diào xiào
yuè xiào
táo xiào
yáng xiào
chēn xiào
shān xiào
qiǎo xiào
dú xiào
wēi xiào
xǐ xiào
chī xiào
èr xiào
gē xiào
jiāo xiào
lè xiào
xuè xiào
péi xiào
yàn xiào
pái xiào
xiè xiào
guài xiào
duī xiào
shuō xiào
suǒ xiào
cǎn xiào
yú xiào
嘲笑cháoxiào
(1) 讽刺挖苦别人
(好工具.)例她大约从他们的笑容和声调上,也知道是在嘲笑她英laugh at; deride; jeer⒈ 用言语笑话对方。
引宋陆游《老学庵笔记》卷九:“又士人家子弟,无贫富皆着芦心布衣红勒帛,狭如一指大,稍异此,则共嘲笑,以为非士流也。”
《古今小说·简帖僧巧骗皇甫妻》:“有个浑家王氏,见丈夫试不中归来,把复姓为题,做一个词儿嘲笑丈夫,名唤做《望江南》。”
老舍《四世同堂》一:“当她没有把粉擦好而被人家嘲笑的时候,她仍旧一点也不发急,而随着人家笑自己。”
⒉ 戏谑,开玩笑。 《魏书·尉地干传》:“地干奉上忠谨,尤善嘲笑。
引世祖见其效人举措,忻悦不能自胜。”
明方孝孺《益斋记》:“﹝戴元直﹞顾盼峭耸,酒酣,谈论杂以嘲笑,辞累千百无澁滞窘复态。”
《红楼梦》第二七回:“寳玉和黛玉是从小儿一处长大的,他兄妹间多有不避嫌疑之处,嘲笑不忌,喜怒无常。”
亦指戏谑之语。 宋苏轼《子姑神记》:“诗数十篇,敏捷立成,皆有妙思,杂以嘲笑。”
嘲谑讥笑。
1. 讥笑,拿人取笑:嘲笑。嘲弄。嘲骂。嘲诮。嘲谑。冷嘲热讽。
笑读音:xiào笑xiào(1)(动)露出愉快的表情;发出欢喜的声音:~容|~声。(2)(动)讥笑:~话|耻~|见~。