gào yǎng
biào yǎng
fàng yǎng
xī yǎng
lǐ yǎng
zuò yǎng
gòng yǎng
chǔ yǎng
hù yǎng
qì yǎng
rǔ yǎng
jū yǎng
wèi yǎng
xiào yǎng
mù yǎng
guī yǎng
tāo yǎng
jì yǎng
qǐ yǎng
jiā yǎng
tiáo yǎng
mò yǎng
jìng yǎng
lián yǎng
mǔ yǎng
fā yǎng
sān yǎng
hù yǎng
quán yǎng
dào yǎng
qū yǎng
zūn yǎng
jǐng yǎng
dǐng yǎng
gōng yǎng
yù yǎng
guò yǎng
kuì yǎng
róng yǎng
zī yǎng
ài yǎng
fǔ yǎng
rèn yǎng
fǔ yǎng
jí yǎng
yù yǎng
liú yǎng
dài yǎng
shēng yǎng
tuō yǎng
fán yǎng
gài yǎng
hán yǎng
zhōu yǎng
wèi yǎng
biàn yǎng
shí yǎng
tāo yǎng
bǔ yǎng
zhōu yǎng
gāi yǎng
jìng yǎng
yán yǎng
shàn yǎng
bǔ yǎng
bǎo yǎng
xiē yǎng
fǔ yǎng
xù yǎng
fēng yǎng
lì yǎng
dǎo yǎng
sī yǎng
chú yǎng
kōng yǎng
gōng yǎng
tiān yǎng
hòu yǎng
jiào yǎng
sǎn yǎng
yī yǎng
zhì yǎng
tāi yǎng
chōng yǎng
liàn yǎng
suí yǎng
jiē yǎng
huàn yǎng
wèi yǎng
tuì yǎng
rèn yǎng
hán yǎng
kè yǎng
yí yǎng
ēn yǎng
jiù yǎng
péi yǎng
lù yǎng
zhōng yǎng
huì yǎng
tóng yǎng
zì yǎng
bǎo yǎng
cháng yǎng
jiāng yǎng
jiā yǎng
sè yǎng
chuī yǎng
shōu yǎng
méng yǎng
wǎng yǎng
zī yǎng
ān yǎng
sì yǎng
sī yǎng
zhú yǎng
tián yǎng
jì yǎng
liáo yǎng
móu yǎng
huì yǎng
shèng yǎng
shòu yǎng
chí yǎng
gān yǎng
zhān yǎng
fù yǎng
zǐ yǎng
yàn yǎng
sè yǎng
xiū yǎng
zào yǎng
zī yǎng
yíng yǎng
jì yǎng
lǐng yǎng
fú yǎng
xī yǎng
gù yǎng
jiù yǎng
gǎng yǎng
guān yǎng
yíng yǎng
yù yǎng
juàn yǎng
dǎi yǎng
fèng yǎng
dàn yǎng
kàn yǎng
bào yǎng
fù yǎng
jǐn yǎng
tiǎn yǎng
yōng yǎng
xiū yǎng
cún yǎng
zhōng yǎng
hán yǎng
yí yǎng
jiāo yǎng
yù yǎng
shì yǎng
sù yǎng
⒈ 和乐。
引《文选·嵇康<琴赋>》:“若和平者听之,则怡养悦悆,淑穆玄真。”
李善注引《广雅》:“养,乐也。”
⒉ 犹保养,休养。
引南朝梁何逊《入西塞示南府同僚》诗:“情游乃落魄,得性随怡养。”
《旧唐书·丘和传》:“和时年已衰老,乃拜稷州刺史,以是本乡,令自怡养。”
宋林逋《山阁偶书》诗:“餘生多病期怡养,聊此栖迟一避喧。”
⒊ 犹陶冶。
引茅盾《官舱里》:“‘哦,丝竹是能够怡养性子的。极好,极好!’老先生也郑重地赞叹着。”
怡yí(形)〈书〉快乐;愉快:心旷神~。
养读音:yǎng养yǎng(1)(动)供给生活资料或生活费用:扶~|赡~|~活。(2)(动)饲养或培植(动物、花草):~猪。(3)(动)生育:~了一个儿子。(4)(动)抚养的(非亲生的):~父|~子。(5)(动)培养:~成习惯。(6)(动)使身心得到滋补或休息;以增进精力或恢复健康:~病|保~|休~|疗~|营~|~精蓄锐。(7)(动)养护:~路。(8)(动)(毛发)留长;蓄起不剪。(9)(动)扶植;扶助:以工~农。