jiǎng chàng
chóu chàng
kāi chàng
lián chàng
hào chàng
bān chàng
bàn chàng
xīn chàng
chuán chàng
zàn chàng
sù chàng
tán chàng
fàn chàng
gāo chàng
yuàn chàng
gēng chàng
lì chàng
fān chàng
kǎi chàng
chán chàng
yáng chàng
lún chàng
jiǎ chàng
jiāo chàng
dī chàng
àn chàng
jiē chàng
qīng chàng
shuō chàng
suí chàng
gòng chàng
lǐng chàng
jué chàng
hū chàng
shǒu chàng
yǎn chàng
gǎn chàng
mán chàng
yǐn chàng
jí chàng
chóng chàng
tuī chàng
jǐng chàng
piào chàng
táng chàng
ōu chàng
zuò chàng
qiǎn chàng
duì chàng
mài chàng
píng chàng
jiù chàng
zhàn chàng
yǐng chàng
gǔ chàng
zhòu chàng
yóng chàng
yě chàng
xiān chàng
ǒu chàng
yú chàng
èr chàng
liú chàng
tí chàng
jué chàng
chén chàng
yín chàng
xiǎo chàng
bài chàng
yàn chàng
yán chàng
cháo chàng
qiáo chàng
yī chàng
zhǔ chàng
zhū chàng
xiǎo chàng
lǐng chàng
diǎn chàng
huān chàng
xuě chàng
gē chàng
yǒng chàng
qí chàng
yōu chàng
hè chàng
líng chàng
chuī chàng
cǎi chàng
lí chàng
jī chàng
shěn chàng
fèng chàng
míng chàng
hēng chàng
yí chàng
lú chàng
hé chàng
sān chàng
tí chàng
dú chàng
⒈ 谓以诗词相互赠答。
引唐李商隐《谢河南公和诗启》:“后来詶唱,罕继声尘,常以斯风,望于哲匠。”
宋惠洪《跋周廷秀酬唱诗》:“廷秀袖出与张公詶唱之词,读之便觉与众峯争秀。”
1.古同“酬”。
2.古同“筹”,计算。
唱读音:chàng唱chàng(1)(动)口中发出(乐音);依照乐律发出声音:~歌|演~。(2)(动)大声叫:鸡~三遍。(3)(名)(~儿)歌曲;唱词:小~。(4)姓。