suì mà
dú mà
shàn mà
jiào mà
làn mà
chǐ mà
huǐ mà
sú mà
xù mà
dǐ mà
cūn mà
hǒu mà
è mà
làng mà
tuò mà
bàng mà
màn mà
nǎo mà
zé mà
màn mà
zhòu mà
wǔ mà
xiāng mà
sì mà
zhāo mà
shì mà
gòu mà
hái mà
hē mà
chuí mà
rè mà
zhòu mà
hē mà
ái mà
hē mà
huì mà
juàn mà
duō mà
chì mà
cuì mà
jiào mà
rǎng mà
jiē mà
chòu mà
jīng mà
hǎi mà
jiān mà
rǔ mà
tòng mà
jí mà
zǔ mà
qiào mà
huì mà
màn mà
luàn mà
màn mà
chì mà
dǎ mà
fān mà
chēn mà
ōu mà
xuān mà
cháo mà
nù mà
yuě mà
jī mà
lì mà
shǔ mà
xiào mà
辱骂rǔmà
(1) 用粗暴的语言谩骂
英abuse⒈ 污辱谩骂。
引唐韩愈《为河南令上留守郑相公启》:“人有告人辱駡其妹与妻,为其长者,得不追而问之乎?”
宋司马光《驾部员外郎司马府君墓志铭》:“子孙僕役有过,徐训諭之,不轻辱駡。”
鲁迅《南腔北调集·辱骂和恐吓决不是战斗》:“自然, 中国历来的文坛上,常见的是诬陷,造谣,恐吓,辱骂,翻一翻大部的历史,就往往可以遇见这样的文章。”
侮辱责骂。
辱rǔ(1)(名)耻辱:羞~|屈~。(2)(动)使受耻辱;侮辱:~骂|丧权~国。(3)(动)玷辱:~没|~命。(4)〈书〉谦辞;表示承蒙:~临|~承指教。
骂读音:mà骂mà(1)(动)用粗野的话侮辱人:~街。(2)(动)〈方〉斥责:他爹~他不长进。