mián mì
mián kuàng
mián luán
mián shì
mián gé
mián wēi
mián yáng
mián miǎo
mián ruò
mián miǎo
mián lì
mián chán
mián zi
mián jù
mián bó
mián ài
mián zuì
mián chóu
mián lián
mián yào
mián mì
mián xuán
mián mì
mián zhǐ
mián xiù
mián gù
mián mán
mián zhuì
mián qū
mián shān
mián chóu
mián shàng
mián lì
mián huā
mián jué
mián tàn
mián jǔ
mián dié
mián xù
mián chuò
mián dùn
mián dài
mián yǔ
mián táng
mián luò
mián bèi
mián jiǎn
mián róng
mián wàng
mián jiǎ
mián zhā
mián cháng
mián lì
mián ài
mián gèn
mián miǎo
mián bó
mián yī
mián miǎo
mián liè
mián róu
mián lián
mián dǔ
mián méng
mián tiān
mián yán
mián yuǎn
mián méng
mián yǔ
mián mián
mián bù
mián mào
mián ruǎn
mián chǐ
mián yě
miǎn miǎo
liáo miǎo
jùn miǎo
jiǒng miǎo
yōu miǎo
mǐn miǎo
juàn miǎo
gǔ miǎo
gāo miǎo
qīng miǎo
xuán miǎo
cuī miǎo
miǎo miǎo
míng miǎo
mián miǎo
piāo miǎo
líng miǎo
mí miǎo
míng miǎo
xuān miǎo
yú miǎo
miǎo miǎo
yǎo miǎo
hào miǎo
chén miǎo
chōng miǎo
xiá miǎo
xuán miǎo
níng miǎo
chóng miǎo
yǎo miǎo
yuān miǎo
suì miǎo
chéng miǎo
hóng miǎo
tāo miǎo
qīng miǎo
chāo miǎo
yū miǎo
tiáo miǎo
lóng miǎo
shū miǎo
liáo miǎo
kuàng miǎo
míng miǎo
辽远。
长久;悠远。
形容含意深远或情意深长。
⒈ 亦作“緜邈”。
⒉ 辽远。
引《文选·左思<吴都赋>》:“岛屿绵邈,洲渚冯隆。”
刘逵注:“绵邈,广远貌。”
唐玄奘《大唐西域记·窣禄勤那国》:“家国绵邈,山川辽夐。”
清纪昀《阅微草堂笔记·槐西杂志四》:“但山川緜邈,二孱弱女子,何以能来?”
⒊ 长久;悠远。
引晋陆机《感时赋》:“夜绵邈其难终,日晼晚而易落。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·史传》:“开闢草昧,岁纪緜邈,居今识古,其载籍乎!”
唐李华《咏史》之三:“緜邈数千祀,丘中谁隐沦。”
清周亮工《觉庵兄六十序》:“加以世代绵邈,水火兵燹,以后虽復同处一域,不知为谁何氏之族者矣。”
⒋ 形容含意深远或情意深长。
引晋陆机《文赋》:“函緜邈於尺素,吐滂沛乎寸心。”
清陈廷焯《白雨斋词话》卷二:“玉田以《春水》一词得名,用冠词集之首。此词深情绵邈,意餘於言,自是佳作。”
刘师培《论近世文学之变迁》:“其以文词著者,则阳湖张氏、长洲宋氏,均工绵邈之文,其音则哀而多思,其词则丽而能则。”
悠远。