sāi jiǎo
sāi bié
sài nèi
sāi biǎo
sāi lú
sāi rù
sài mén
sāi jiù
sāi jué
sāi bái
sāi sāi
sāi sǒu
sài wài
sāi jiǎo
sāi jié
sāi lìng
sāi qǔ
sè cōng
sāi dǎo
sāi yē
sè dào
sāi zi
sāi tú
sāi yá
sāi mǎ
sāi mò
sāi huà
sāi xián
sāi chú
sāi nì
sè yīn
sāi yuàn
sāi hóng
sè zé
sāi bāng
sāi hēi
sāi yì
sāi zhí
sāi shàng
sāi chén
sāi gé
sāi bó
sāi bì
sāi rén
sāi yàn
sāi guān
sāi yuán
sāi lǔ
sāi lù
sāi guǎn
sāi ěr
sāi xià
sāi guī
sāi mǎn
biàn hóng
méng hóng
guī hóng
dān hóng
gū hóng
dì hóng
wú hóng
yàn hóng
xī hóng
máng hóng
bō hóng
lí hóng
tài hóng
fēi hóng
ní hóng
xiáng hóng
dà hóng
lù hóng
xìn hóng
liáng hóng
bīn hóng
shěn hóng
bā hóng
máng hóng
qiū hóng
jīn hóng
lái hóng
duàn hóng
yuān hóng
xiāo hóng
yún hóng
pān hóng
jī hóng
míng hóng
míng hóng
méng hóng
sāi hóng
yóu hóng
yú hóng
jià hóng
áo hóng
āi hóng
chūn hóng
jīng hóng
yàn hóng
xuě hóng
lín hóng
shuāng hóng
shī hóng
yàn hóng
jiàn hóng
lǚ hóng
máng hóng
xì hóng
lín hóng
lián hóng
èr hóng
yān hóng
jiǔ hóng
fēi hóng
páng hóng
piàn hóng
hán hóng
qīng hóng
yuān hóng
⒈ 塞外的鸿雁。塞鸿秋季南来,春季北去,故古人常以之作比,表示对远离家乡的亲人的怀念。
引南朝宋鲍照《代陈思王京洛篇》:“春吹回白日,霜歌落塞鸿。”
唐白居易《赠江客》诗:“江柳影寒新雨地,塞鸿声急欲霜天。”
宋苏轼《次韵马元宾》:“塞鸿正欲摩天去,垂老追攀岂可期。”
⒉ 相传汉苏武被拘于匈奴,曾借鸿雁传书;后又有唐王仙客苍头塞鸿传情的故事,因常以“塞鸿”指代信使。
引宋张元干《兰陵王》词:“羞衾凤空展,塞鸿难託,谁问潜宽旧带眼。念人似天远。”
明张景《飞丸记·公馆言情》:“他那里迢递登山托採蝱,我这里冷落悲秋盼塞鸿。”
清蒲松龄《聊斋志异·巩仙》:“道士笑曰:‘我世外人,不能为君塞鸿。’”
1. 堵,填满空隙:堵塞漏洞。塞尺。塞规。
2. 堵住器物口的东西:活塞。塞子。
鸿读音:hóng鸿hóng(1)(名)鸿雁:~毛。(2)(名)〈书〉指书信:来~(来信)。(3)(形)大:~图|~儒。(4)(Hónɡ)姓。