tún hēng
tún shù
tún dí
tún yún
tún fáng
zhūn jiǎn
tún hé
tún cāng
tún lì
tún liú
zhūn guà
tún zi
tún bǎo
zhūn zhān
tún dá
tún lì
tún zhì
tún zhèng
zhūn juě
tún dǐ
tún biàn
tún jù
tún bù
tún jù
tún zhā
tún dǎn
tún biàn
tún shǒu
tún pǐ
tún luò
tún bāo
tún zhā
tún jué
tún léi
tún nán
tún pù
tún kǎn
tún tún
tún fǒu
tún jūn
tún zhǎng
tún dīng
tún jí
tún fū
tún liè
tún wù
tún kěn
tún shōu
tún bó
tún jū
tún zhì
tún zhù
tún jī
tún è
tún gāo
tún kěn
tún bèi
tún dùn
tún gēng
tún zhā
tún bì
tún cuì
tún zhuāng
tún liáng
tún lěi
tún bīng
tún yíng
tún mǐn
tún bì
tún qí
tún tián
tún kùn
tún è
tún sāi
tún jù
tún hòu
tún xiào
tún cì
⒈ 村落外围筑有防御用的土堡。泛指村庄。
引《后汉书·方术传下·赵彦》:“彦推遁甲,教以时进兵,一战破贼,燔烧屯坞。”
《三国志·吴志·周鲂传》:“江边空旷,屯坞虚损。”
1. 聚集,储存:屯粮。屯积。屯聚。
2. 驻军防守:屯兵。屯垦。屯田(驻军开垦田地)。
3. 村庄:皇姑屯。屯子(村庄)。
坞读音:wù坞wù(1)(名)地势周围高而中央凹的地方。(2)(名)〈书〉村落周围的围子。