tún biàn
tún bì
tún xiào
tún shǒu
tún è
tún lì
tún zhù
tún jué
tún hòu
tún cuì
tún fáng
tún dá
tún zhì
tún zhì
tún liú
tún jí
tún hé
tún zhèng
tún pù
tún bīng
zhūn guà
tún zi
tún qí
tún yíng
tún zhā
tún tián
tún sāi
tún wù
tún kǎn
zhūn jiǎn
tún cì
tún cāng
tún shōu
tún jū
tún gēng
tún zhuāng
tún zhā
zhūn zhān
tún liáng
tún dīng
tún dǎn
tún dǐ
tún è
tún liè
tún bù
tún bèi
tún jù
tún kùn
tún bì
tún pǐ
tún mǐn
tún dùn
tún luò
tún léi
tún jūn
tún zhǎng
tún gāo
tún shù
tún bó
zhūn juě
tún nán
tún yún
tún dí
tún hēng
tún bǎo
tún fū
tún lěi
tún kěn
tún kěn
tún jù
tún biàn
tún fǒu
tún zhā
tún tún
tún bāo
tún jī
tún jù
tún lì
⒈ 丰盛;满盈。
引马王堆汉墓帛书《称》:“山有木,其实屯屯。”
汉桓宽《盐铁论·国疾》:“文景之际,建元之始,民朴而归本,吏亷而自重,殷殷屯屯,人衍而家富。”
⒉ 忠谨诚恳貌。
引汉董仲舒《春秋繁露·五行相生》:“﹝孔子﹞为鲁司寇,断狱屯屯,与众共之,不敢自专。”
⒊ 行进困难貌。
引唐柳宗元《天对》:“曶黑晣眇,往来屯屯,厖昧革化,唯元气存,而何为焉!”
⒋ 聚集。
引唐柳宗元《答周君巢书》:“昧昧而趍,屯屯而居。”