zhǔ zhàng
guà zhàng
qì zhàng
dèng zhàng
jū zhàng
zhuō zhàng
tiě zhàng
qí zhàng
ōu zhàng
cǎi zhàng
méi zhàng
yě zhàng
qiú zhàng
miàn zhàng
chuí zhàng
xùn zhàng
dà zhàng
dāo zhàng
fù zhàng
cè zhàng
jì zhàng
āi zhàng
lí zhàng
zhuàn zhàng
tóng zhàng
mó zhàng
jiǎ zhàng
chuàn zhàng
chuí zhàng
yá zhàng
jī zhàng
quán zhàng
lóng zhàng
huà zhàng
yǎng zhàng
yán zhàng
máng zhàng
xíng zhàng
dān zhàng
qiú zhàng
biān zhàng
bān zhàng
mù zhàng
jū zhàng
mǎn zhàng
dǎo zhàng
tíng zhàng
děng zhàng
tún zhàng
guǎi zhàng
chàn zhàng
zhū zhàng
qì zhàng
huà zhàng
yǐn zhàng
tǐng zhàng
zé zhàng
jù zhàng
zhù zhàng
kē zhàng
cì zhàng
míng zhàng
chǐ zhàng
jué zhàng
chán zhàng
ōu zhàng
jī zhàng
zhú zhàng
fú zhàng
jiā zhàng
zhōu zhàng
jiū zhàng
chǔ zhàng
zhè zhàng
xī zhàng
zhí zhàng
qióng zhàng
shǒu zhàng
qióng zhàng
shú zhàng
bào zhàng
bàng zhàng
má zhàng
qiǎng zhàng
xiāng zhàng
tòng zhàng
hán zhàng
guǎi zhàng
chī zhàng
táo zhàng
bìng zhàng
dài zhàng
huán zhàng
shuāi zhàng
zhì zhàng
qióng zhàng
qiǎng zhàng
hè zhàng
xìn zhàng
gǎn zhàng
yù zhàng
jù zhàng
páo zhàng
fǎ zhàng
pào zhàng
bīng zhàng
xíng zhàng
拐杖guǎizhàng
(1) 走路时支撑用.的手杖
英walking staff⒈ 持以行路的拄杖。
引《西游记》第七四回:“项挂一串数珠子,手持拐杖现龙头。”
《儒林外史》第九回:“﹝邹吉甫﹞拄着拐杖出来,望见两位公子,不觉喜从天降。”
曹禺《北京人》第三幕:“在思懿的哭嚎声中,书斋的小门打开, 曾皓拄着拐杖巍巍然地走进来。”
支撑身体的手杖。
拐guǎi(1)(动)转变方向:那人~进胡同里去了|前面不能通行;~回来吧!(2)(名)〈方〉弯曲处;角:墙~|门~。(3)(名)瘸(qué):他一~一~地走来。(4)(数)说数字时用来代替“七”。(5)(数)下肢患病或残废的人走路拄的棍子;上端有短横木便于放在腋下拄着走。(6)(动)拐骗:~款潜逃。
杖读音:zhàng杖zhàng(1)(名)拐杖、手杖。(2)(名)泛指棍棒:擀面~。