tài yuè
tài róng
tài hào
tài jiǎ
tài mèi
tài suì
tài wèi
tài lè
tài méng
tài dì
tài rèn
tài gōng
tài pú
tài jiē
tài hào
tài yáng
tài yé
tài gōng
tài chū
tài shè
tài sūn
tài tán
tài mò
tài zhóu
tài jiān
tài zhāng
tài xū
tài xī
tài fēi
tài yì
tài shèn
tài xī
tài kōng
tài miào
tài qīng
tài huá
tài tai
tài kāng
tài guān
tài qǐn
tài hú
tài bàn
tài xī
tài cù
tài yuán
tài shī
tài hào
tài zǔ
tài jiàn
tài pó
tài shān
tài shǐ
tài hé
tài hào
tài mǔ
tài wú
tài yīn
tài xuán
tài shǒu
tài jūn
tài cháng
tài dì
tài huáng
tài yì
tài hé
tài shàng
tài yīn
tài sì
tài shāng
tài pín
tài fù
tài guò
tài yáng
tài háng
tài jí
tài ē
tài chòng
tài zǎi
tài diǎ
tài pú
tài hào
tài pǔ
tài cāng
tài zhǔ
tài láo
tài zūn
tài gēng
tài zōng
tài píng
tài bǎo
tài zǐ
tài yī
tài zhù
tài zhǐ
tài fù
tài yè
tài shǐ
tài yǐ
tài gǔ
tài hòu
tài bǔ
tài shì
tài chǐ
chǔ zǎi
zhǔ zǎi
mù zǎi
quán zǎi
gōng zǎi
mào zǎi
zhǒng zǎi
héng zǎi
chén zǎi
tái zǎi
bù zǎi
shàn zǎi
ái zǎi
jiàng zǎi
shí zǎi
liáng zǎi
pēng zǎi
gōng zǎi
kuí zǎi
ōu zǎi
liáo zǎi
yì zǎi
dōng zǎi
sàng zǎi
páo zǎi
zhù zǎi
xián zǎi
huái zǎi
chú zǎi
cāo zǎi
kuī zǎi
jūn zǎi
guān zǎi
huán zǎi
pào zǎi
zhēn zǎi
bāng zǎi
fǔ zǎi
shè zǎi
tài zǎi
qīng zǎi
dēng zǎi
xī zǎi
⒈ 相传殷置太宰。 周称冢宰,为天官之长,掌建邦之六典,以佐王治邦国。 春秋列国亦多置太宰之官,职权不尽相同。 秦、汉、魏皆不置。 晋以避司马师讳,置太宰以代太师。 北周文帝依《周礼》建六官,置天官大冢宰卿一人。 隋唐均无此官。 宋崇宁间,改左仆射为太宰、右仆射为少宰, 靖康末复故。参阅《周礼·天官·大宰》、《宋书·百官志上》·《通典·职官二》、《文献通考·职官二》。
⒉ 三代掌馔之官。
引《大戴礼记·保傅》:“青史氏之记曰:‘古者胎教……太宰持斗而御户右。’”
卢辩注:“太宰,膳夫也,冢宰之属。”
⒊ 明清时一般称吏部尚书为太宰。
引明沉德符《野获编·吏部一·司农署铨》:“太宰孙富平去位,以户部尚书杨本菴俊民署吏部事。”
职官名:(1) 周制,统理百官之长。秦、汉不置。晋改太师为太宰。南北朝时,废置不一。隋后无此官,至宋徽宗时改尚书左仆射为太宰,不久即废。明、清则通称吏部尚书为「太宰」。(2) 掌管饮食的官吏。
太tài(1)(形)高;大:~湖|~庙。(2)(形)极;最:~阳。(3)(形)身份最高或辈份更高的:~师。(4)(副)表示程度过分:汤~热;烫嘴。(5)(副)表示程度极高用于赞叹:这方案~好了。(6)(副)很;用于否定:不~好。(7)(Tài)姓。
宰读音:zǎi宰zǎi(1)(动)主管;主持。(2)(名)古代官名。宰zǎi(动)杀(牲畜、家畜等)。