zhuān jiàng
zhèng jiàng
jiāng jiàng
zǎi jiàng
miè jiàng
jù jiàng
shī jiàng
lún jiàng
cí jiàng
jiàng jiàng
shān jiàng
xī jiang
xuàn jiàng
jiǎ jiàng
gōng jiàng
róng jiàng
fū jiàng
xuē jiàng
zǐ jiàng
suǒ jiàng
zōng jiàng
huā jiàng
tà jiàng
nǚ jiàng
yuān jiàng
tóng jiang
yín jiàng
dà jiàng
mù jiàng
wén jiàng
mén jiàng
míng jiàng
fān jiàng
biǎo jiàng
chuán jiàng
yī jiàng
bīng jiàng
huà jiàng
liáng jiàng
zōng jiàng
dīng jiàng
wū jiàng
xié jiang
chē jiàng
jiě jiàng
rén jiàng
bēi jiàng
chuài jiàng
shī jiàng
gōng jiàng
yì jiàng
bèi jiàng
jǐn jiàng
tǒng jiàng
fān jiàng
fǎ jiàng
jiǎng jiàng
jù jiàng
shàn jiàng
yuán jiàng
yǐng jiàng
chóng jiàng
tiě jiàng
dōu jiàng
xuán jiàng
shì jiàng
zǐ jiàng
jī jiàng
bān jiàng
chèng jiàng
líng jiàng
bǐ jiàng
zhú jiàng
qī jiang
qiǎo jiàng
méi jiàng
yíng jiàng
chuàng jiàng
jūn jiàng
shí jiang
huà jiàng
chǔ jiàng
dàng jiàng
pí jiang
zhé jiàng
bān jiàng
tiān jiàng
dài jiàng
shǐ jiàng
yì jiàng
jīn jiàng
xīn jiàng
táo jiàng
zhēn jiàng
guǐ jiàng
wǎ jiang
⒈ 指明达而富有才能的大臣。
引《文选·殷仲文<南州桓公九井作>诗》:“哲匠感萧晨,肃此尘外軫。”
李周翰注:“哲,智也;匠,谓善宰万物者;谓桓玄也。”
唐王维《和仆射晋公扈从温汤》诗:“谋猷归哲匠,词赋属文宗。”
⒉ 指有高明技术的工匠。
引唐黎逢《水化为盐赋》:“伊昔煮海为盐,以禀乎天……是知水化之利可贵,哲匠之谋可研。”
唐刘禹锡裴度《予自到洛中与乐天为文酒之会联句》:“洪鑪思哲匠,大厦要羣材。”
宋范仲淹《金在鎔赋》:“熠耀腾精,乍跃洪鑪之内,纵横成器,当随哲匠之心。”
⒊ 泛指有高超才艺的文人、画家等。
引唐杜甫《赠特进汝阳王二十韵》诗:“学业醇儒富,辞华哲匠能。”
唐张彦远《历代名画记·叙画之兴废》:“图画之妙,爰自秦汉,可得而记;降於魏晋,代不乏贤,洎乎南北,哲匠间出。”
元辛文房《唐才子传·张子容》:“﹝张子容﹞兴趣高远,略去凡近。当时哲匠,咸称道焉。”
清王士禛《师友诗传录》:“若夫神工哲匠,颠倒经枢,思若连丝,应之杼轴;文如铸冶,逐手而迁。”
贤明的臣子。
哲zhé(1)本义:(形)聪明;有智慧。(2)(名)有智慧的人:~人。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。