jù jiàng
zhèng jiàng
biǎo jiàng
tiān jiàng
jù jiàng
yì jiàng
fū jiàng
tǒng jiàng
zōng jiàng
jiāng jiàng
jiě jiàng
wū jiàng
guǐ jiàng
dàng jiàng
tà jiàng
bēi jiàng
róng jiàng
zǎi jiàng
dà jiàng
suǒ jiàng
jūn jiàng
fān jiàng
yuān jiàng
yíng jiàng
yì jiàng
zǐ jiàng
líng jiàng
dīng jiàng
bān jiàng
qī jiang
fǎ jiàng
yuán jiàng
gōng jiàng
tóng jiang
gōng jiàng
chuán jiàng
jiǎng jiàng
bǐ jiàng
shī jiàng
chē jiàng
chóng jiàng
mén jiàng
bèi jiàng
bān jiàng
lún jiàng
dài jiàng
xié jiang
nǚ jiàng
fān jiàng
chǔ jiàng
jiàng jiàng
táo jiàng
huā jiàng
huà jiàng
jī jiàng
yǐng jiàng
zhé jiàng
huà jiàng
bīng jiàng
xī jiang
shǐ jiàng
xuàn jiàng
zōng jiàng
dōu jiàng
qiǎo jiàng
chèng jiàng
jīn jiàng
shān jiàng
zhuān jiàng
tiě jiàng
pí jiang
xuán jiàng
shàn jiàng
chuài jiàng
jǐn jiàng
shí jiang
zǐ jiàng
zhú jiàng
miè jiàng
wén jiàng
zhēn jiàng
shī jiàng
liáng jiàng
wǎ jiang
xuē jiàng
míng jiàng
jiǎ jiàng
rén jiàng
cí jiàng
mù jiàng
xīn jiàng
yín jiàng
yī jiàng
shì jiàng
chuàng jiàng
méi jiàng
两种木工。梓,梓人,造器具;匠,匠人,主[.好工具]建筑。
比喻干才。
⒈ 两种木工。梓,梓人,造器具;匠,匠人,主建筑。
引《墨子·节用中》:“凡天下羣百工,轮车鞼匏,陶冶,梓匠,使各从事其所能。”
汉桓宽《盐铁论·通有》:“若则饰宫室,增臺榭,梓匠斲巨为小……则材木不足用也。”
晋左思《魏都赋》:“僝拱木於林衡,授全模於梓匠。”
清冯桂芬《校邠庐抗议自序》:“观於今日器用苦窳,借资夷裔,而始知圣人梓匠名官、仓庾世氏之法之善也。”
现亦泛指木工。 《墨子·节用中》:“凡天下羣百工,轮车鞼匏,陶冶,梓匠,使各从事其所能。”
汉桓宽《盐铁论·通有》:“若则饰宫室,增臺榭,梓匠斲巨为小……则材木不足用也。”
清冯桂芬《校邠庐抗议自序》:“观於今日器用苦窳,借资夷裔,而始知圣人梓匠名官、仓庾世氏之法之善也。”
郭沫若《集外·泪浪》:“中心怦怦地走向门前,门外休息着两三梓匠。”
⒉ 比喻干才。
引南朝陈徐陵《让左仆射初表》:“若汉武好少,则微臣已老;若周文爱老,则有此羣才。伏愿天明,更谋梓匠,求其妙选,称是能官。”
《陈书·姚察传》:“察既博极坟素,尤善人物……且澄鉴之职,时人久以梓匠相许,及迁选部,雅允朝望。”
木工。
梓zǐ(1)(名)梓树;乔木:桑~。(2)(名)在木板或金属板上刻字或图;使成为印刷用的底版:~匠|~人。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。