gōng tāo
gōng bà
gōng jīn
gōng bǎ
gōng qí
gōng lì
gōng lǐ
gōng jiàn
gōng pí
gōng gōng
gōng fù
gōng shāo
gōng cáng
gōng hú
gōng xiān
gōng dàn
gōng shāo
gōng jī
gōng shǐ
gōng zhuó
gōng yuè
gōng xiǎo
gōng mǎ
gōng yàng
gōng hào
gōng yě
gōng jiāo
gōng yī
gōng chē
gōng dài
gōng qíng
gōng yáo
gōng yāo
gōng zhào
gōng shǒu
gōng cháng
gōng zú
gōng rén
gōng shēn
gōng zhèng
gōng qiú
gōng xián
gōng lǚ
gōng xiāng
gōng hú
gōng wān
gōng zhāo
gōng fú
gōng xián
gōng bīng
gōng xíng
gōng jiǎo
gōng zi
gōng jú
gōng shì
gōng lóng
gōng jiàng
gōng zhàng
gōng jiān
gōng shé
gōng bèi
gōng kǒu
gōng gōng
gōng shì
gōng xuē
gōng xié
gōng nǔ
gōng shè
gōng chàng
gōng jīng
gōng xié
gōng bǎ
shàn jiàng
yíng jiàng
jù jiàng
rén jiàng
chèng jiàng
wén jiàng
qiǎo jiàng
jiě jiàng
zhú jiàng
huà jiàng
xīn jiàng
huā jiàng
chuài jiàng
dīng jiàng
wū jiàng
dài jiàng
líng jiàng
jǐn jiàng
yì jiàng
chóng jiàng
pí jiang
zōng jiàng
bīng jiàng
tǒng jiàng
shì jiàng
bēi jiàng
tiě jiàng
fān jiàng
zǐ jiàng
biǎo jiàng
bān jiàng
lún jiàng
bǐ jiàng
shī jiàng
gōng jiàng
chuàng jiàng
jūn jiàng
jī jiàng
gōng jiàng
mén jiàng
shǐ jiàng
shī jiàng
zhēn jiàng
qī jiang
nǚ jiàng
yī jiàng
fū jiàng
yuān jiàng
xuē jiàng
jù jiàng
bān jiàng
jiāng jiàng
róng jiàng
yì jiàng
shān jiàng
xī jiang
zhèng jiàng
wǎ jiang
zhé jiàng
dà jiàng
fān jiàng
yuán jiàng
míng jiàng
liáng jiàng
jīn jiàng
jiǎ jiàng
cí jiàng
táo jiàng
jiǎng jiàng
méi jiàng
zǐ jiàng
huà jiàng
tóng jiang
shí jiang
chǔ jiàng
zǎi jiàng
zōng jiàng
bèi jiàng
tiān jiàng
dōu jiàng
guǐ jiàng
yǐng jiàng
chē jiàng
zhuān jiàng
dàng jiàng
xuàn jiàng
miè jiàng
jiàng jiàng
suǒ jiàng
xuán jiàng
xié jiang
fǎ jiàng
mù jiàng
chuán jiàng
tà jiàng
yín jiàng
⒈ 制弓的人。
引《宋史·魏矼传》:“内侍李廙饮韩世忠家,刃伤弓匠,事下廷尉。”
明陶宗仪《辍耕录·治天下匠》:“且治弓尚须弓匠,岂治天下不用治天下匠耶?”
制弓的匠人。
弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。