méng shú
méng yòu
méng mèi
méng hàn
méng huà
méng gǔ
méng lóng
méng dùn
méng gài
méng nàn
méng méng
méng fù
méng mù
méng yǔ
měng hàn
méng yì
méng miè
méng yī
méng méng
méng guǎn
méng mò
méng dùn
méng lóng
méng zòu
méng zǐ
méng hùn
méng mào
méng yǎng
méng shī
méng hǒng
méng yú
méng bèi
méng ái
méng luò
méng mèi
méng gǔ
méng shí
méng gòu
méng zhèng
méng xū
méng sǒu
méng mí
méng guì
méng ēn
méng yuān
méng róng
méng qì
méng bì
méng fū
méng mì
méng tóng
méng ān
méng kuò
méng jī
méng fá
měng zú
méng chén
méng qiú
méng bǎo
méng yào
méng téng
méng chōng
méng mò
méng zé
měng dǒng
méng zhuāng
mēng shì
méng qī
méng zhào
méng lóng
méng suō
méng róng
méng tóng
méng gū
méng mào
méng zá
méng méi
méng zhì
méng jiū
méng qī
méng fàn
méng bì
méng bǐ
méng yǎn
méng xiū
méng huì
méng shān
měng gǔ
méng mào
méng yǒng
méng lì
mēng sōng
méng yī
méng lòu
mēng rán
méng guì
méng sòng
méng méng
méng pí
méng zhì
méng gōng
méng hòu
méng shì
méng hòng
méng tián
méng lóng
méng lún
méng miǎo
méng miè
méng shòu
méng xué
méng qì
méng lóng
mēng piàn
méng xìng
méng sì
méng jīn
méng chōng
méng sǒu
méng hóng
méng zhí
méng miàn
méng lóng
⒈ 古代神话中所指日入之处。
引《楚辞·天问》:“出自汤谷,次于蒙汜 ;自明及晦,所行几里?”
王逸注:“次,舍也;汜,水涯也。言日出东方汤谷之中,暮入西极蒙水之涯也。”
⒉ 指日出之地。
引《淮南子·览冥训》:“邅回蒙汜之渚。”
高诱注:“蒙汜,日所出之地。”
三国魏阮籍《咏怀》之十四:“朝为咸池暉, 蒙汜受其荣。”
明杨慎《升庵诗话》卷一:“日从蒙汜出,照树出无影。”
濛汜:1.古称日落之处。 《文选·张衡<西京赋>》:“日月於是乎出入,象扶桑与濛汜。”
薛综注引《楚辞》:“出自阳谷,入于濛汜。”
唐白居易《开成大行皇帝挽歌词》之三:“鼎湖龙渐远, 濛汜日初沉。”
明何景明《待曙楼赋》:“宾暘谷以驰想,候濛汜而思结。”
⒊ 喻人垂暮之年。
引南朝梁江淹《杂体诗·效郭璞<游仙>》:“永得安期术,岂愁濛汜迫。”
《晋书·艺术传·索紞》:“少不习勤,老无吏干, 濛汜之年,弗敢闻命。”
清吴伟业《清凉山赞佛》诗之四:“远驾求长生,逐日过濛汜。”
神话传说中的西方日落之处。
1. 没有知识,愚昧:启蒙。发蒙。蒙昧。
2. 遮盖起来:蒙罩。蒙子。蒙蔽。
3. 受:承蒙。蒙难。蒙尘。蒙垢。
4. 形容雨点细小:蒙蒙细雨。
5. 姓。
6. 同“艨”。
汜读音:sì汜sì(名)汜水;水名;在河南。