gāo luò
gāo jī
gāo yáo
gāo jī
gāo sǒu
gāo lú
gāo yáo
gāo kuí
gāo yīn
gāo qín
gāo lán
gāo xí
gāo yòu
gāo hǔ
gāo gǔ
gāo shuò
gāo yú
gāo luò
gāo zhǔ
gāo pǔ
gāo rǎng
gāo láo
gāo zhōu
gāo yuán
gāo sū
gāo fù
gāo gāo
gāo qíng
gāo qì
gāo zé
gāo bǐ
gāo pí
huì rǎng
gù rǎng
liè rǎng
liáo rǎng
jué rǎng
bāng rǎng
zhōu rǎng
gān rǎng
qián rǎng
liè rǎng
jǐn rǎng
xià rǎng
gāo rǎng
tiān rǎng
xiá rǎng
zhōng rǎng
juān rǎng
fēng rǎng
lián rǎng
hào rǎng
hóng rǎng
kū rǎng
yǐ rǎng
huáng rǎng
ào rǎng
xiù rǎng
bá rǎng
bī rǎng
jiè rǎng
dà rǎng
hēi rǎng
fēng rǎng
āi rǎng
chì rǎng
jí rǎng
kōng rǎng
jiē rǎng
fán rǎng
bó rǎng
chēng rǎng
huī rǎng
gài rǎng
cuō rǎng
chén rǎng
kǎi rǎng
fèn rǎng
qiū rǎng
fēng rǎng
shā rǎng
qióng rǎng
xiāo rǎng
nì rǎng
qióng rǎng
gǎo rǎng
fēng rǎng
yù rǎng
luǒ rǎng
cuò rǎng
xī rǎng
gāo rǎng
gōng rǎng
bì rǎng
líng rǎng
dài rǎng
xiāo rǎng
wò rǎng
fén rǎng
yě rǎng
shǔ rǎng
qìng rǎng
zōng rǎng
guì rǎng
sān rǎng
yú rǎng
jìng rǎng
gǎo rǎng
shàn rǎng
bī rǎng
xián rǎng
xī rǎng
zhòng rǎng
huá rǎng
pì rǎng
huái rǎng
jū rǎng
tóng rǎng
tǔ rǎng
cùn rǎng
quán rǎng
xiǔ rǎng
qú rǎng
jū rǎng
jī rǎng
jí rǎng
fú rǎng
biān rǎng
chǔ rǎng
qì rǎng
wǔ rǎng
yún rǎng
jiāng rǎng
gē rǎng
jiāo rǎng
xiāng rǎng
⒈ 亦作“皐壤”。泽边之地。
引《庄子·知北游》:“山林与,皋壤与,使我欣欣然而乐与!”
南朝齐谢朓《拜中军记室辞隋王笺》:“皐壤摇落,对之惆悵;歧路西东,或以歍唈。”
宋王安石《寄吴氏女子》诗:“膏粱以晚食,安步而车軿。山泉皋壤间,适志多所经。”
金元好问《看山》诗:“皋壤与山林,使我欣然歟。我生天地间,託宿真蘧庐。”
水泽旁边平而湿的地方。
1. 水边的高地,岸:江皋。汉皋。
2. 沼泽,湖泊:“鹤鸣于九皋”。
壤读音:rǎng壤rǎng(1)(名)土壤:沃~。(2)(名)地:天~之别。(3)(名)地区:接~。