huān hū
xī hū
xiào hū
biān hū
hài hū
lí hū
jīng hū
zì hū
shēn hū
lú hū
zhà hū
zhā hu
huān hū
chì hū
shān hū
diǎn hū
hē hū
míng hū
jiào hū
zhà hū
háo hū
huān hū
yú hū
tí hū
zhào hū
cháng hū
chàng hū
zhāo hu
wèi hū
jiē hū
zhǒng hū
zào hū
jiào hū
huān hū
zhǐ hū
sōng hū
yāo hū
yù hū
xuān hū
chuǎn hū
chàng hū
kuáng hū
gē hū
wū hū
kuáng hū
yāo hū
chě hū
hān hū
bēn hū
chēng hu
léi hū
zhā hū
yāo hū
è hū
xiāo hū
bēn hū
chuī hū
hào hū
wū hū
níng hū
dǎ hū
háo hū
rè hū
mù hū
jiào hū
wà hū
dùn hū
diǎn hū
yī hū
téng hū
zhà hū
yīng hū
cì hū
cǎn hū
hān hū
jí hū
huān hū
xiāo hū
sì hū
xià hū
gōu hū
jí hū
fèn hū
tí hū
shēng hū
gāo hū
zhuī hū
qiǎng hū
⒈ 惊叫。
引唐李绅《逾岭峤止荒陬抵高要》诗:“鷓鴣猿鸟声相续,椎髻嘵呼同戚促。”
哓(1)(名)〈书〉形容争辩不休的声音。(2)(名)〈书〉形容鸟类因恐惧而发出的鸣叫声。
呼读音:hū呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。