kuáng hū
shēn hū
chēng hu
gē hū
qiǎng hū
huān hū
chàng hū
huān hū
xuān hū
xiāo hū
hào hū
chì hū
dǎ hū
gāo hū
jí hū
cì hū
léi hū
jiào hū
mù hū
zhà hū
háo hū
tí hū
yú hū
dùn hū
yù hū
yāo hū
jiào hū
bēn hū
è hū
diǎn hū
yāo hū
cháng hū
téng hū
hān hū
jiē hū
zì hū
zào hū
diǎn hū
chuī hū
zhǐ hū
háo hū
zhāo hu
zhào hū
jí hū
zhà hū
zhuī hū
zhā hū
yīng hū
míng hū
xiào hū
zhǒng hū
wèi hū
cǎn hū
lí hū
chuǎn hū
shān hū
huān hū
xiāo hū
wū hū
rè hū
huān hū
xià hū
chàng hū
sì hū
biān hū
zhà hū
yāo hū
kuáng hū
wà hū
fèn hū
hài hū
bēn hū
hē hū
jīng hū
zhā hu
lú hū
hān hū
jiào hū
huān hū
wū hū
xī hū
shēng hū
yī hū
níng hū
tí hū
sōng hū
gōu hū
chě hū
⒈ 喧闹;喊叫。
引《后汉书·礼仪志中》:“因作方相与十二兽儛,嚾呼,周徧前后省三过,持炬火,送疫出端门。”
《后汉书·东夷传》:“其人壮勇,少年有筑室作力者,輒以绳贯脊皮,縋以大木,嚾呼为健。”
《三国志·魏志·东夷传》:“诸年少勇健者,皆凿脊皮,以大绳贯之,又以丈许木鍤之,通日嚾呼作力,不以为痛。”
⒉ 犹欢呼。
引唐无名氏《汴州人歌》:“闐道嚾呼,公来之初。”
喧呼。
1. 喧嚣,喧哗:“怨言嚾流。”
呼读音:hū呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。