wáng cuò
wáng jué
wáng wèi
wáng nì
wáng bā
wáng zhēng
wáng shēn
wáng cuàn
wáng lǔ
wáng shī
wáng mín
wáng lài
wáng jí
wáng guò
wáng mǎ
wáng pàn
wáng mìng
wáng yàng
wáng zān
wáng xíng
wáng xìn
wáng guī
wáng tú
wáng pò
wáng quē
wáng rén
wáng líng
wáng dòu
wáng qián
wáng děng
wáng hé
wáng bū
wáng chú
wáng jī
wáng zǒu
wáng táo
wáng yì
wáng jǐ
wáng jūn
wáng kǎo
wáng hù
wáng mò
wáng lùn
wáng zǐ
wáng gù
wáng dì
wáng yì
wáng miè
wáng lǜ
wáng huà
wáng yá
wáng àn
wáng pàn
wáng sǐ
wáng yì
wáng liáo
wáng wéi
wáng yáng
wáng zhèng
wáng gū
wáng hún
wáng méi
wáng yǒu
wáng bēn
wáng bì
wáng dào
wáng guó
wáng zhǔ
wáng yǔ
wáng qíng
wáng tuō
wáng qí
wáng fú
wáng chén
wáng shì
wáng jiāng
wáng rì
wáng cóng
wáng qióng
wáng shí
wáng nài
wáng jiǔ
wáng quē
wáng zhū
wáng mǐn
wáng qīn
wáng bǐ
wáng shì
wáng qín
⒈ 没有意义。
引《汉书·高帝纪下》:“爵或人君,上所尊礼,久立吏前,曾不为决,甚亡谓也。”
颜师古注:“亡谓者,失於事宜,不可以训。”
⒉ 指无意义之事。
引《汉书·杨王孙传》:“圣王生易尚,死易葬也。不加功於亡用,不损财於亡谓。”
1. 逃:逃亡。流亡。
2. 失去:亡佚。亡羊补牢。
3. 死:伤亡。死亡。
4. 灭:灭亡。亡国奴。救亡。兴亡。
谓读音:wèi谓(1)(动)说:所~。(2)(动)称呼;叫做:称~。