fāng sūn
fāng zhá
fāng yán
fāng lán
fāng suì
fāng guī
fāng jīn
fāng láo
fāng guì
fāng shēng
fāng liè
fāng zhuàn
fāng bì
fāng cí
fāng xù
fāng fēi
fāng xiāng
fāng xùn
fāng xiāng
fāng líng
fāng yá
fāng zūn
fāng jīn
fāng zhǐ
fāng xīn
fāng ruí
fāng jì
fāng lín
fāng ěr
fāng zī
fāng róng
fāng cóng
fāng jié
fāng jiàn
fāng zūn
fāng hún
fāng shí
fāng nián
fāng yán
fāng míng
fāng yīn
fāng chūn
fāng zé
fāng chén
fāng yì
fāng fēng
fāng jiān
fāng yīn
fāng wù
fāng zhǐ
fāng yǐ
fāng líng
fāng jìng
fāng xǔ
fāng diàn
fāng liú
fāng yí
fāng jiāo
fāng huā
fāng shù
fāng chén
fāng jiāo
fāng hàn
fāng xiān
fāng xiū
fāng qíng
fāng huì
fāng liè
fāng jié
fāng chǎi
fāng liè
fāng dàn
fāng bāo
fāng zūn
fāng míng
fāng huì
fāng quán
fāng zhú
fāng lín
fāng huáng
fāng lǐ
fāng xīn
fāng yóu
fāng rùn
fāng zhōu
fāng yì
fāng zǔ
fāng huá
fāng cǎo
fāng ǎi
fāng qì
fāng fù
fāng xìn
fāng qīng
fāng yù
fāng lù
mǎ qīng
jiǒng qīng
èr qīng
bǎo qīng
zhèng qīng
sān qīng
zhōng qīng
mìng qīng
ài qīng
gū qīng
xián qīng
yà qīng
xià qīng
xìng qīng
cān qīng
zhǎng qīng
míng qīng
zhū qīng
shuì qīng
jí qīng
jù qīng
gōng qīng
chǐ qīng
kè qīng
chūn qīng
jù qīng
huā qīng
liè qīng
yuè qīng
fāng qīng
zōng qīng
gōng qīng
dōng qīng
jīng qīng
jiè qīng
jiǔ qīng
xuán qīng
guǐ qīng
nèi qīng
kē qīng
dà qīng
shì qīng
guó qīng
cái qīng
lěng qīng
sì qīng
xún qīng
guì qīng
yù qīng
shàng qīng
jì qīng
huái qīng
sū qīng
jīng qīng
shǎo qīng
lǜ qīng
xuàn qīng
zhòng qīng
qìng qīng
qīng qīng
cì qīng
qī qīng
qiū qīng
shàng qīng
xiān qīng
mò qīng
liù qīng
lè qīng
⒈ 旧时对女子的昵称。
引元王实甫《西厢记》第四本第一折:“谢芳卿不见责。”
明杨基《无题和唐李义山商隐》之五:“芙蓉一树金塘外,只有芳卿独自看。”
《警世通言·杜十娘怒沉百宝箱》:“一双空手,羞见芳卿,故此这几日不敢进院。”
称所爱的人。
芳fāng(1)(名)香:~香。(2)(名)美好的名声:流~百世。(3)(名)姓。
卿读音:qīng卿qīng(1)(名)古时高级官员:~相。(2)(名)古时君称臣。(3)(名)古时夫妻或好朋友之间表示亲爱的称呼。(4)(名)(Qīnɡ)姓。