qián yǎn
qián láo
qián bǔ
qián nú
qián piào
qián diàn
qián xiàn
qián quàn
qián shǔ
qián sù
qián yǐn
qián zhuō
qián xīn
qián zhǐ
qián bó
qián jiān
qián fēng
qián qīng
qián mò
qián chāo
qián bì
qián hào
qián táng
qián liú
qián huò
qián píng
qián jià
qián diǎn
qián dāo
qián cái
qián tǒng
qián qiǎng
qián shě
qián mín
qián qián
qián chī
qián gēn
qián hú
qián sì
qián huāng
qián guì
qián huá
qián jīn
qián tān
qián qī
qián qū
qián liáng
qián chuàn
qián cáo
qián bāo
qián wén
qián huì
qián bó
qián duǒ
qián gǔ
qián mù
qián màn
qián lóng
qián wù
qián qíng
qián fàn
qián niǔ
qián láng
qián jú
qián chā
qián tiē
qián fǎ
qián běn
qián pù
qián guàn
qián hú
qián guàn
qián chún
qián gāng
qián duǒ
qián jiā
qián shù
qián shén
qián pǐ
qián zī
qián liè
qián dài
qián é
qián bù
qián chī
mò chī
shū chī
huā chī
jiāo chī
wǒ chī
qíng chī
mí chī
fā chī
diān chī
dāi chī
kuáng chī
líng chī
xié chī
bái chī
wán chī
lù chī
hǔ chī
chēn chī
zhèng chī
zuì chī
fēng chī
shī chī
èr chī
nòng chī
tān chī
jiāo chī
sā chī
yóu chī
wén chī
dù chī
sì chī
hān chī
yú chī
⒈ 因富有钱财,养尊处优、无所用心而智力低下的人。
引宋沉括《梦溪笔谈·人事一》:“曼卿言豪者之状,懵然愚騃,殆不分菽麦,而奉养如此,极可怪也……古人谓之钱痴,信有之。”
宋陆游《苦贫戏作》诗:“箕踞浩歌君会否,书痴终觉胜钱痴。”
钱qián(1)(名)铜钱:一个~|~串儿。(2)(名)货币:银~|一块~。(3)(名)款子;费用:一笔~|饭~|车~|买书的~。(4)(名)钱财:有~有势|敛~|搂~|捞~。(5)(名)(~儿)形状像铜钱的东西:榆~儿|纸~儿。(6)(名)(Qián)姓。(7)(量)重量单位。十厘等于一钱;十钱等于一两。
痴读音:chī痴chī(1)(形)傻;愚笨。(2)(形)极度迷恋某人或某种事物。(3)(形)〈方〉由于某种事物影响变傻了的;精神失常。