chāng jiǔ
chāng shǔ
chāng fēng
chāng chù
chāng lù
chāng yùn
chāng yì
chāng tíng
chāng fù
chāng běn
chāng pī
chāng qú
chāng qí
chāng wàng
chāng dà
chāng sòng
chāng cháo
chāng jiào
chāng pú
chāng fēng
chāng dé
chāng lù
chāng huī
chāng hù
chāng xī
chāng nián
chāng fù
chāng dǎo
chāng xīng
chāng huò
chāng xióng
chāng shū
chāng yì
chāng ruì
chāng fú
chāng yán
chāng yì
chāng chāng
chāng lí
chāng mào
chāng dá
chāng yáng
chāng mào
chāng yáng
chāng zū
chāng jī
chāng yìn
chāng mén
chāng tú
chāng cí
chāng pú
chāng chì
chāng zhì
chāng yáng
chāng yǎn
chāng lè
chāng tài
chāng xiáng
chāng huì
chāng gǔ
chāng wáng
chāng jī
chāng yán
chāng huá
chāng pú
chāng lì
chāng róng
chāng chén
chāng bó
chāng yún
chāng huī
chāng zuò
chāng fán
chāng shú
chāng shì
chāng xiá
chāng fú
chāng huà
chāng shèng
chāng guāng
chāng lóng
chāng zū
chāng shí
chāng hòu
chāng kuáng
chāng zú
chāng míng
chāng qī
⒈ 谓美丰姿。
引语本《诗·郑风·丰》:“子之丰兮,俟我乎巷兮……子之昌兮,俟我乎堂兮”。
宋苏轼《轼在颍州与赵德麟同治西湖未成改扬州三月十六日湖成德麟有诗见怀次其韵》:“我在钱塘拓湖渌,大隄士女争昌丰。”
昌chāng(1)(形)繁荣;兴旺:~明|蕃~|南~|武~|繁荣~盛。(2)(形)姓。
丰读音:fēng[ fēng ]1. 容貌好看:丰润。丰腴(a.身体丰满;b.富裕;c.丰饶)。丰盈。
2. 风度神采:丰采(亦作“风采”)。丰度(美好的举止姿态,风度)。
3. 盛,多,大:丰盛。丰碑(高大的石碑,喻不朽的杰作或伟大的功绩)。丰富。丰沛。丰饶。
4. 姓。