chāng pú
chāng fù
chāng dà
chāng fēng
chāng fù
chāng chāng
chāng huì
chāng lí
chāng yán
chāng qí
chāng zhì
chāng jī
chāng róng
chāng míng
chāng zuò
chāng tài
chāng zū
chāng yán
chāng xióng
chāng xiá
chāng pú
chāng yáng
chāng ruì
chāng xīng
chāng yǎn
chāng jī
chāng guāng
chāng yún
chāng wáng
chāng pī
chāng shèng
chāng nián
chāng yùn
chāng běn
chāng huī
chāng shū
chāng lì
chāng cí
chāng shì
chāng lè
chāng lù
chāng huà
chāng shǔ
chāng pú
chāng chù
chāng zū
chāng xiáng
chāng zú
chāng yáng
chāng shú
chāng hù
chāng mào
chāng huī
chāng wàng
chāng xī
chāng fēng
chāng yìn
chāng jiào
chāng tú
chāng fú
chāng chén
chāng fú
chāng yì
chāng bó
chāng dǎo
chāng tíng
chāng yì
chāng huò
chāng dé
chāng gǔ
chāng yì
chāng sòng
chāng yáng
chāng lù
chāng mén
chāng fán
chāng qú
chāng qī
chāng hòu
chāng shí
chāng kuáng
chāng lóng
chāng dá
chāng jiǔ
chāng huá
chāng chì
chāng cháo
chāng mào
jī lí
chāng lí
jié lí
hú lí
jiā lí
ā lí
jiàng lí
dòng lí
rén lí
bā lí
biān lí
mín lí
zhēng lí
rèn lí
zhā lí
méng lí
zhēng lí
bā lí
qú lí
pí lí
shù lí
zhào lí
zāi lí
xuán lí
shēng lí
pín lí
pō lí
cán lí
qún lí
yuǎn lí
méng lí
zhù lí
jiǔ lí
xuán lí
zhòng lí
jiā lí
yí lí
qián lí
chǔ lí
shé lí
dòng lí
cāng lí
bō lí
⒈ 唐韩愈世居颍川,常据先世郡望自称昌黎 (今河北省昌黎县 )人; 宋熙宁七年诏封昌黎伯,后世因尊称他为昌黎先生。
引唐韩愈《送陆歙州》诗序:“於是昌黎韩愈道愿留者之心,而泄其思。”
明陈汝元《金莲记·构衅》:“绍昌黎之道脉,岂兴八代之衰!”
清周亮工《王王屋传》:“公著诗一卷、文二卷。诗清婉有志,文则力追昌黎、柳州。”
马其昶《<古文辞类纂标注>序》:“昌黎论文,务去陈言。”
⒉ 借指韩姓。按,此“昌黎”指韩肖胄。
引宋李清照《上枢密韩肖胄诗》之一:“中朝第一人,春官有昌黎。身为百夫特,行足万人师。”
唐代文学家韩愈的郡望。参见「韩愈」条。