xián yóu
xián piǎn
xián bì
xián yún
xián jiǎn
xián dàn
xián shēn
xián duàn
xián xián
xián gòu
xián qíng
xián kě
xián liàng
xián cè
xián jì
xián hàn
xián kòng
xián huā
xián bù
xián sè
xián xié
xián jiāo
xián guō
xián jié
xián yàn
xián yǎ
xián zhǒng
xián zhāo
xián ān
xián shēng
xián cáo
xián zhēn
xián gé
xián bá
xián gǔ
xián huò
xián dì
xián chǎng
xián kè
xián cháo
xián gǔ
xián lěng
xián guān
xián dié
xián nǎo
xián èr
xián xì
xián guǎn
xián shū
xián dié
xián níng
xián mài
xián pì
xián yī
xián huà
xián cuì
xián qiáng
xián shì
xián mí
xián dàn
xián de
xián qián
xián yuán
xián shēn
xián jù
xián yú
xián jū
xián jié
xián yuè
xián yán
xián miáo
xián ào
xián jié
xián sù
xián xiū
xián kuò
xián liū
xián yì
xián jiē
xián jiā
xián suǒ
xián guàng
xián gē
xián qì
xián xiǎo
xián dōu
xián jié
xián chuàn
xián jié
xián liáng
xián jù
xián xì
xián chóu
xián xì
xián lào
xián lái
xián xì
xián màn
xián cháng
xián jiè
xián xiá
xián biān
xián shū
xián tíng
xián zài
xián huǎn
xián shí
xián chǔ
xián jiān
xián míng
xián jiǎn
xián rén
xián xìn
xián fàn
xián liū
xián cháng
xián dài
xián huá
xián zhě
xián fáng
xián dìng
xián xīn
xián dàng
xián fàng
xián gōng
xián piān
xián cuò
xián lù
xián fú
xián yì
xián mǐn
xián jìng
xián jiàn
xián chě
xián wù
xián huāng
xián tán
xián sǎn
xián cuàn
xián zá
xián chán
xián bàn
xián yàn
xián chàng
xián qiáo
xián jí
xián shuō
xián sì
xián shǐ
xián kè
xián shěn
xián rán
xián huǐ
xián fàn
xián quē
xián kuàng
xián chuò
xián kǒu
xián shù
xián fèi
xián bàng
xián liáo
xián jū
xián jìng
xián jiù
xián qīng
xián mù
xián yǔ
xián dié
xián guǎn
xián cè
xián shì
xián lí
xián yě
xián mèi
xián jí
xián jìng
xián jú
xián jià
xián yuán
xián jìng
xián wán
xián zào
xián zhì
xián rùn
xián bié
xián xiē
⒈ 亦作“闲闲”。谓斤斤于分辨是非。
引《庄子·齐物论》:“大知闲闲,小知閒閒”
成玄英疏:“閒閒,分别也……小知狭劣之人,性灵褊促,有取有捨,故閒隔而分别。”
陆德明释文:“閒閒,有所閒别也。”
一说,好伺察人过之意。 俞樾《诸子平议·庄子一》:“《广雅·释詁》:‘閒,覗也。’‘小知閒閒’当从此义,谓好覗察人也。 《释文》曰‘有所閒别’,非是。”
⒉ 亦作“闲闲”。
⒊ 从容自得貌。
引《诗·魏风·十亩之间》:“十亩之间兮,桑者闲闲兮,行与子还兮。”
朱熹集传:“闲闲,往来者自得之貌。”
高亨注:“从容不迫貌。”
清孙枝蔚《田家杂兴次储光羲韵》之八:“桑者各有侣,閒閒在十亩。奈何冠盖客,竟忘山中友。”
⒋ 强盛貌。
引《诗·大雅·皇矣》:“临衝闲闲,崇墉言言。”
王引之《经义述闻·毛诗中》:“家大人曰:言言、仡仡,皆谓城之高大,则闲闲、茀茀,亦皆谓车之彊盛。茀茀,或作勃勃,《广雅》曰:闲闲,勃勃,盛也。”
《汉书·叙传下》:“戎车七征,衝輣闲闲,合围单于,北登闐颜。”
北周庾信《周大将军琅邪定公司马裔墓志铭》:“恂恂教义, 吴起西河之风;闲闲鼓旗, 李牧长平之政。”
⒌ 闲静。
引唐刘言史《登甘露台》诗:“偶至无尘空翠间,雨花甘露境闲闲。”
宋梅尧臣《依韵和达观师<山中见寄>》:“既能闲闲住深谷,岂使于于鸣佩玉。”
宋苏洵《张益州画像记》:“有女娟娟,闺闥闲闲。”
⒍ 悠闲的样子。
引唐鲍溶《寄张十七校书李仁行秀才》诗:“去年八月此佳辰,池上闲闲四五人。”
唐灵澈《西林寄杨公》诗:“日日爱山归已迟,闲闲空度少年时。”
清纳兰性德《拟古》诗之三二:“生世多苦辛,何如日閒閒。”
⒎ 引申谓随随便便,不在意。
引《初刻拍案惊奇》卷十二:“王先閒閒也行了,不曾问得这家姓张姓李。”
《二十年目睹之怪现状》第四一回:“在我是以为闲闲一件事,却累他送了礼物,还赔了眼泪,倒叫我难为情起来。”
鲁迅《且介亭杂文末编·女吊》:“所以凡内行人,缓缓的吃过夜饭,喝过茶,闲闲而去,只要看挂着的帽子,就能知道什么鬼神已经出现。”
有所分别。《庄子.齐物论》:「大知闲闲,小知闲闲。」也作「间间」。