lán xiāng
lán wèi
lán mèng
lán tíng
lán táng
lán jiǎn
lán liáo
lán jiāo
lán shì
lán gé
lán jīn
lán guì
lán zé
lán gàn
lán yīng
lán yàn
lán yán
lán yīn
lán xūn
lán tāng
lán shì
lán yān
lán zhōu
lán zhǔ
lán tái
lán jīn
lán huì
lán shē
lán jìn
lán yú
lán jia
lán náo
lán cǎo
lán shí
lán tiáo
lán qí
lán báo
lán yáo
lán yù
lán kè
lán fén
lán yóu
lán zhōu
lán yá
lán shè
lán zhī
lán ài
lán zhào
lán yuè
lán gāo
lán xiù
lán zhǐ
lán nà
lán huái
lán xiū
lán ruò
lán fáng
lán shí
lán sūn
lán shěng
lán jīn
lán zhù
lán shēng
lán dēng
lán fāng
lán zhāng
lán gāng
lán chéng
lán gāo
lán dū
lán xùn
lán xūn
lán zǐ
lán tuó
lán gāng
lán huì
lán gāi
lán qiū
lán dān
lán zhào
lán dàn
lán yì
lán guī
lán shǔ
lán huā
lán yè
lán yè
lán pǔ
lán pén
⒈ 兰,香草;莸,臭草。多用以喻良莠、贤愚、美丑等。
引《后汉书·党锢传赞》:“兰蕕无并,销长相倾。”
李贤注引《左传》:“一薰一蕕,十年尚犹有臰。”
《宋书·袁顗传》:“乃欲毁陵邑,虐崇宪,烧宗庙,卤御物,然后荡覆京都,必使兰蕕俱尽。”
兰lán(1)(名)兰花。(2)(名)兰草。(3)(名)古书上指木兰:~浆。(4)(名)(Lán)姓。
莸读音:yóu莸yóu(1)(名)小灌木。(2)(名)古书上指一种有臭味的草;比喻坏人:薰~不同器(比喻好人和坏人搞不到一块儿)。