chòng kǒng
qiáo kǒng
wěi kǒng
xǐ kǒng
sì kǒng
wā kǒng
shuǐ kǒng
yǎn kǒng
sāi kǒng
suǒ kǒng
qī kǒng
xìng kǒng
nèi kǒng
sāng kǒng
bí kǒng
zhēn kǒng
sì kǒng
xīn kǒng
rǔ kǒng
dǎ kǒng
tíng kǒng
jiǎo kǒng
qì kǒng
lì kǒng
jǐng kǒng
xiāo kǒng
dù kǒng
huō kǒng
sān kǒng
kuò kǒng
niǔ kǒng
yí kǒng
zuān kǒng
kuī kǒng
shān kǒng
yǐ kǒng
máo kǒng
chuān kǒng
táng kǒng
máng kǒng
dòng kǒng
yī kǒng
zhù kǒng
ěr kǒng
lòu kǒng
xì kǒng
liǎn kǒng
tóng kǒng
jì kǒng
jī kǒng
bì kǒng
zhèng kǒng
cì kǒng
zhōu kǒng
dǐ kǒng
shí kǒng
chā kǒng
miàn kǒng
⒈ 周公姬旦与孔子的并称。
引唐黄滔《司直陈公墓志铭》:“姬孔之教,与日月以悬天。”
宋欧阳修《回贺李待制柬之启》:“伏惟某官懿文经国,敏识造微,学探姬孔之渊源,世济皋夔之德业。”
明高启《送张贡士祥会试京师》诗:“上谈礼乐祖姬孔,下议制度轻讐玄。”
1.古代对妇女的美称。
2.古代称妾:侍~。~妾。
3.旧时称以歌舞为业的女子:歌~。
4.姓。
孔读音:kǒng孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。