xiàng yì
xiàng fù
xiàng shùn
xiàng xīn
xiàng mù
xiàng qiǎn
xiàng ěr
xiàng shàng
xiàng lán
xiàng chén
xiàng dí
xiàng lǐ
xiàng tuò
xiàng zhù
xiàng shì
xiàng dào
xiàng fáng
xiàng wǎn
xiàng zhī
xiàng lì
xiàng rì
xiàng shàn
xiàng wài
xiàng bèi
xiàng fāng
xiàng guó
xiàng huà
xiàng pán
xiàng huì
xiàng yú
xiàng píng
xiàng qí
xiàng bì
xiàng dǎo
xiàng lái
xiàng mù
xiàng wǎng
xiàng fēng
xiàng guāng
xiàng míng
xiàng xī
xiàng qù
xiàng xué
xiàng xié
xiàng yáng
xiàng huǒ
xiàng qián
hé shùn
kuān shùn
xiáng shùn
qiān shùn
xún shùn
yī shùn
tì shùn
fǔ shùn
yán shùn
yán shùn
fù shùn
jiǎng shùn
fù shùn
jìng shùn
lǚ shùn
cán shùn
lǐ shùn
wǎn shùn
guī shùn
ā shùn
qín shùn
xùn shùn
kè shùn
bǐ shùn
kāng shùn
qīn shùn
fǔ shùn
xiàng shùn
jiào shùn
jiǎng shùn
bǐ shùn
bīn shùn
tōng shùn
liù shùn
róu shùn
lián shùn
jǐn shùn
chǔ shùn
xù shùn
jiāng shùn
ěr shùn
kuǎn shùn
qiè shùn
róng shùn
cóng shùn
dào shùn
kūn shùn
cháng shùn
chéng shùn
ān shùn
huà shùn
shì shùn
xùn shùn
yù shùn
nì shùn
píng shùn
yī shùn
xié shùn
wǎn shùn
shí shùn
bù shùn
kǒu shùn
xiào shùn
wěi shùn
bēi shùn
bǎi shùn
fàn shùn
héng shùn
zhuāng shùn
xiáng shùn
qín shùn
chǎn shùn
suí shùn
rěn shùn
dá shùn
fèng shùn
tuō shùn
gōng shùn
guāi shùn
wéi shùn
wēn shùn
fù shùn
yú shùn
jìng shùn
zhī shùn
xìn shùn
zhōng shùn
xīn shùn
qǐng shùn
hé shùn
⒈ 顺遂,顺从。
引《列子·黄帝》:“不知背逆,不知向顺,故无利害。”
⒉ 谓好的趋向。
引元关汉卿《救风尘》第三折:“好人家知个远近,覷个向顺。”
⒊ 归顺;投降。
引《明史·广西土司传一》:“﹝诸蛮﹞及闻招抚,诈为向顺,仍肆劫掠,是以兵连祸结无寧岁。”
曹亚伯《武昌革命真史》:“留守兵士均纷纷向顺,各手缠白布,齐集楚王台待命。”
⒋ 偏向;偏袒。
引元关汉卿《蝴蝶梦》楔子:“他只敬衣衫不敬人,我言语从来无向顺。”
元王实甫《西厢记》第五本第三折:“这廝乔议论,有向顺。”
犹归顺。 宋范仲淹《资政殿大学士忠献范公墓志铭》:“会环原州属羌叛起,大为边患。遣公安抚,乃见酋长,諭以恩威,即时嚮顺。”
偏见、偏心。
向(1)(名)方向:志~|风~。(2)(动)对着;特指脸或正面对着:~阳|面~|相~而行。(3)(动)〈书〉将近;接近:~晓雨止。(4)(动)偏袒:别老~着他。(5)(介)表示动作的方向:~前看|~先进人物学习。(6)(名)姓。向xiàng(副)一向;从来:~有研究|~无此例。
顺读音:shùn顺(1)(动)本义:顺着。(2)(动)向着同一个方向:~风。(3)(动)依着自然情势(移动);沿(着):~大道走。(4)(动)使方向一致;使有条理次序:这篇文章还得~一~。(5)(动)趁便;顺便:~手关门。(6)(动)适合;如意:~心|~眼。(7)(动)依次:~延。(8)(动)顺从:归~。(9)(动)姓。