chén shuò
chén shǔ
chén jié
chén pú
chén fú
chén zǎi
chén rén
chén zhì
chén xià
chén lì
chén yī
chén chén
chén zuǒ
chén xìng
chén lín
chén guān
chén gōng
chén liáo
chén dào
chén shù
chén niè
chén qiè
chén yì
chén yù
chén lǐ
chén fú
chén chù
chén wèi
chén mín
chén shì
chén jí
chén sī
chén wèi
chén lǔ
chén shù
chén fù
chén shì
chén zǐ
chén liáo
chén shǐ
dān pú
fèn pú
gé pú
shì pú
jī pú
tóng pú
diàn pú
zāng pú
qiáo pú
chén pú
quán pú
háng pú
jīn pú
cūn pú
lìn pú
zōu pú
nán pú
nǚ pú
dà pú
jiān pú
sī pú
yōng pú
yì pú
wán pú
tài pú
jiān pú
tóng pú
zhāi pú
róng pú
péi pú
lì pú
lìng pú
yù pú
chén pú
yǔn pú
qún pú
chē pú
lǎo pú
nú pú
diē pú
diān pú
zhǔ pú
jiàn pú
mù pú
qī pú
zhōng pú
xiāo pú
dùn pú
zhì pū
bīn pú
gēng pú
yōng pú
jīng pú
dàng pú
mén pú
qiàn pú
liáo pú
cān pú
bì pú
gōng pú
diān pū
jī pú
cháng pú
qīng pú
gàn pú
juě pú
bì pú
yǎn pú
qún pū
xuàn pú
xī pú
jiāng pū
chāng pú
sàng pú
臣仆chénpú
(1) 仆人的自称
英servant⒈ 古指奴仆。亦为罪人与执役者及臣下的通称。
引《诗·小雅·正月》:“民之无辜,并其臣僕。”
毛传:“古者有罪不入於刑,则役之圜土,以为臣僕。”
《晏子春秋·问上一》:“公任勇力之士,而轻臣僕之死,用兵无休,国罢民害。”
《后汉书·西南夷传·莋都》:“﹝白狼等国﹞举种奉贡,称为臣僕。”
清昭槤《啸亭杂录·西域用兵始末》:“彼虽才能,终为我之臣僕,何敢以臣凌君,而忘其己为所立也。”
茅盾《耶稣之死》五:“希律王听到了耶稣的名声和他的行事,就对臣仆说:‘这是施洗的约翰从死里复活。’”
臣chén(1)(名)君主时代的官吏;有时也包括百姓:君~。(2)(名)官吏对皇帝上书或说话时的自称。
仆读音:pū,pú[ pú ]1. 被人雇佣差遣服务的人,与“主”相对:仆人。仆从。
2. 旧谦称“我”。