chén zèng
chén zhú
chén wàng
chén fú
chén gēng
chén mèi
chén jiè
chén biǎo
chén xiāo
chén wū
chén tǔ
chén yān
chén shā
chén xiāo
chén bào
chén suǒ
chén gēn
chén xiàng
chén jìng
chén tú
chén wù
chén chù
chén yán
chén lǚ
chén ní
chén dú
chén tà
chén xiāng
chén xí
chén fǔ
chén yīng
chén bèn
chén zá
chén zhàng
chén dòng
chén lǜ
chén mái
chén gū
chén kū
chén lóng
chén bǐ
chén wù
chén mèng
chén dú
chén qì
chén huì
chén sú
chén jīn
chén míng
chén sè
chén fèi
chén bǐ
chén sī
chén fán
chén yāng
chén jī
chén ān
chén huàn
chén ài
chén wēi
chén shì
chén dù
chén jī
chén xiè
chén rǎng
chén qū
chén mò
chén lèi
chén kè
chén wài
chén pú
chén fēn
chén bàng
chén jiān
chén hūn
chén tóu
chén yùn
chén zhuó
chén niàn
chén láo
chén shì
chén chén
chén wěi
chén yán
chén yì
chén yì
chén jié
chén fēn
chén huán
chén xuān
chén miǎo
chén huī
chén yì
chén qiú
chén lù
chén gòu
chén huái
chén zhì
chén shā
chén yì
chén lù
chén mái
chén zhé
chén rǒng
chén tiǎn
chén méi
chén zī
chén fán
chén wán
chén chuáng
chén hùn
chén fán
chén jī
chén juān
chén biān
chén piāo
chén miàn
chén xiǎng
chén xīn
chén fēng
chén zhǎng
chén lǎn
chén mí
chén bǐ
chén sù
chén méng
chén zǐ
chén guǐ
chén hǎi
chén wù
chén róng
chén qiān
chén shì
chén huà
chén tīng
chén kè
chén diǎn
chén jiè
chén huán
chén yǎng
chén xià
chén yuán
chén mào
chén měi
chén tuì
chén kě
chén shì
chén yīn
chén chuáng
chén xiǎng
chén hún
chén fèn
chén pǐn
chén nì
chén yù
chén lòu
chén biāo
chén yǔ
chén jì
chén diàn
chén qíng
chén āi
chén wǎng
fēn xiāo
fú xiāo
huá xiāo
páng xiāo
shì xiāo
fēn xiāo
shèn xiāo
fán xiāo
huān xiāo
cáo xiāo
chén xiāo
xuān xiāo
xuān xiāo
dòu xiāo
jiào xiāo
fén xiāo
huān xiāo
fán xiāo
xū xiāo
zhōu xiāo
bì xiāo
nào xiāo
dà xiāo
wán xiāo
ào xiāo
尘嚣chénxiāo
(1) 指人世间的烦扰、喧嚣
例借.门游方士,焉测尘嚣外。——陶潜《桃花源诗》英hubbub;uproar⒈ 世间的纷扰、喧嚣。
引晋陶潜《桃花源》诗:“借问游方士,焉测尘嚣外。”
宋陆游《村居闲甚戏作》诗:“人厌尘嚣欲学仙,上天官府更纷然。”
清孔尚任《桃花扇·归山》:“境隔仙凡几树桃,才知容易谢尘嚣。”
鲁迅《集外集拾遗·<十二个>后记》:“也就是在庸俗的生活,尘嚣的市街中,发见诗歌底要素。”
人间的纷扰喧闹。
尘chén(1)(名)尘土;附在器物上或飞扬着的细土:除~器|一~不染。(2)(名)尘世:红~|~俗。
嚣读音:áo,xiāo[ xiāo ]吵闹、喧哗。 【组词】:叫嚣、喧嚣、甚嚣尘上