fǔ qì
fǔ lǎn
fǔ líng
fǔ shì
fǔ tiào
fǔ yù
fǔ jiù
fǔ lín
fǔ jī
fǔ qǔ
fǔ kuī
fǔ jīn
fǔ shì
fǔ jí
fǔ bī
fǔ tiē
fǔ shēn
fǔ pāi
fǔ lǚ
fǔ jí
fǔ wò
fǔ chōng
fǔ yǎng
fǔ chōng
fǔ shǒu
fǔ fú
fǔ jiàn
fǔ xià
fǔ nà
fǔ gōng
fǔ tīng
fǔ jiàn
fǔ pàn
fǔ lǐng
fǔ guān
fǔ jìng
fǔ pǐ
fǔ shí
fǔ jiǎo
fǔ shùn
fǔ qū
fǔ chá
fǔ jìn
fǔ zhǔ
fǔ xiàng
fǔ zhú
fǔ niàn
fǔ kàn
fǔ yǔ
fǔ qū
fǔ sī
fǔ rán
fǔ cóng
fǔ róng
fǔ fú
fǔ bù
fǔ liàng
jiè shí
zhí shí
fǔ shí
chóng shí
dǎo shí
méng shí
tàn shí
duō shí
gǔ shí
jī shí
chāo shí
jiǎn shí
sòng shí
shōu shi
jué shí
duō shí
chōu shí
jùn shí
jué shí
fǔ shí
cuō shí
qiáo shí
yuán shí
jiū shí
cǎi shí
zhāo shí
hán shí
piāo shí
quán shí
⒈ 俯身拾取。
引《三国志·魏志·高堂隆传》:“士病不明经术,经术苟明,其取青紫如俯拾地芥耳。”
宋文莹《玉壶清话》卷四:“﹝孙何﹞素近视,每上殿进札子,多宿诵精熟,以合奏牘。忽一日飘牘委地,四散俯拾,零乱倒错,合奏不同,上颇讶之。”
宋郭彖《睽车志》卷四:“俄一蜣螂飞过其前,叟即举杖,一击堕地,俯拾裂食之。”
⒉ 引申以喻成事之易。
引《北史·周纪上》:“欢(高欢 )违负天地,毒被人鬼,乘此扫荡,易同俯拾。”
明刘基《赠杜安道》诗:“拔栅皖城犹俯拾,探穴九江无险阻。”
⒊ 屈尊下取。喻俯就。
引清蒲松龄《聊斋志异·胭脂》:“﹝臙脂﹞心疑王氏未暇往,又疑宦裔不肯俯拾。”
向下拾起。比喻容易得到。
俯fǔ(1)(动)(头)低下(跟‘仰’相对 ):~首|~视|~冲。(2)(名)敬辞;旧时公文书信中用来称对方的动作:~允|~念。
拾读音:shí,shè[ shí ]1. 捡,从地上拿起:拾草。拾粪。拾零(捡取某方面的零碎材料,常用于文章标题)。拾取。俯拾皆是。拾人牙慧。
2. 收,敛,整理:收拾。拾掇。
3. “十”的大写。
4. 旧称射箭人穿在左臂上的皮制护袖。