hǒng nòng
jiǔ nòng
suō nòng
tiǎo nòng
bǒ nòng
dòu nòng
yú nòng
tuán nong
qī nòng
lǐ lòng
bì nòng
mí nòng
zuò nòng
qīng nòng
duǎn nòng
wǔ nòng
bǎi nòng
gǔ nong
yǎ nòng
qīng nòng
shēng nòng
huà nòng
xiàng lòng
dào nòng
jiǎo nòng
wǔ nòng
bō nòng
bō nòng
chuī nòng
jià nòng
cāo nòng
zuò nòng
míng nòng
dǎo nòng
qí nòng
qiè nòng
hái nòng
cuō nòng
yuè nòng
biàn nòng
cuān nong
wǔ nòng
shān nòng
tán nòng
shì nòng
tào nòng
mì nòng
wán nòng
zhuō nòng
dǎo nòng
ào nòng
bǎi nòng
chuō nòng
bào nòng
chǔ nòng
miào nòng
bǎ nòng
tuán nong
niǎn nòng
sān nòng
tī nòng
dà nòng
gàn nòng
zhuǎn nòng
xiàn nòng
xī nòng
hū nòng
shí nòng
ruó nòng
duō nòng
yú nòng
áo nòng
zhān nòng
xiā nòng
pán nòng
cuàn nòng
xì nòng
duō nòng
mài nong
mǎi nòng
xuè nòng
huī nòng
wǔ nòng
niān nòng
āi nòng
gū nòng
mó nòng
hú nòng
rào nòng
lǐ nòng
zhuān nòng
bān nòng
biān nòng
ào nòng
zhuā nòng
bān nòng
qǐ nòng
liáo nòng
chī nòng
yī nòng
shān nòng
niē nong
fān nòng
mó nòng
zào nòng
fàn nòng
shì nòng
tiǎn nòng
róu nòng
tiáo nòng
xuàn nòng
fǔ nòng
cháo nòng
chěng nòng
dòu nong
xiǎn nòng
hù nong
hǎo nòng
bó nòng
yé nòng
cuō nòng
shǎng nòng
píng nòng
jī nòng
diào nòng
cán nòng
kū nòng
yín nòng
pān nòng
yán nòng
⒈ 古代百戏之一。
引宋灌圃耐得翁《都城纪胜·瓦舍众伎》:“踢弄,每大礼后宣赦时,抢金鸡者用此等人,上竿、打筋斗、踏蹺。”
⒉ 称在百戏中扮演脚色或表演节目。
引宋吴自牧《梦粱录·百戏伎艺》:“百戏踢弄家,每於明堂郊祀年分, 丽正门宣赦时,用此等人,立金鸡竿,承应上竿抢金鸡。”
宋洪迈《夷坚补志·神霄宫醮》:“女童皆踏索踢弄小倡,先繫索於屋兽头上,践之以行,故望见者以为履空。”
⒊ 脚踢手弄;摆弄。
引元汪元亨《折桂令·归隐》曲:“会踢弄徒劳手足,使机关枉费心术。”
明徐渭《渔阳三弄》:“数落得他一箇有地皮没躲闪,此乃岂不是踢弄乾坤,提大傀儡的一场奇观。”
明冯惟敏《僧尼共犯》第一折:“当袈裟告之消乏,到头来踢弄的风声大。”
⒋ 踢,用脚击物。
引元邓玉宾《村里迓古·仕女圆社气毬双关》套曲:“包藏着一团儿和气,踢弄出百般可妙。”
清富察敦崇《燕京岁时记·毽儿》:“毽儿者,垫以皮钱,衬以铜钱,束以雕翎,缚以皮带,儿童踢弄之。”
⒌ 践踏,摧残。
引《红楼梦》第一〇七回:“他不念旧恩,反来踢弄咱们家里,见了他駡他几句,他竟不敢答言。”
一种杂耍技艺。以脚踢或用手拨弄,使物体转动,不坠于地的杂技。如踢瓶、弄碗、踢缸等。
踢tī(动)抬起腿用脚撞击:~球|~飞。
弄读音:nòng,lòng[ nòng ]1. 玩耍,把玩:摆弄。玩弄。弄臣(帝王所亲近狎昵的臣子)。弄潮儿。戏弄。弄瓦(“瓦”是原始的纺锤,古代把它给女孩子玩,意为生女儿)。弄璋(“璋”是一种玉器,古代把它给男孩子玩。意为生儿子)。
2. 做,干:弄假成真。弄明白。
3. 设法取得:弄点钱花。
4. 搅扰:这事弄得人心惶惶。
5. 耍,炫耀:搔首弄姿。
6. 不正当地使用:弄权。弄手段。捉弄。
7. 奏乐或乐曲的一段、一章:弄琴。梅花三弄。
8. 古代百戏乐舞中指扮演角色或表演节目。