láng chuāng
lài chuāng
biāo chuāng
dāo chuāng
tiān chuāng
jīn chuāng
yǎng chuāng
bìng chuāng
dīng chuāng
dòng chuāng
bí chuāng
shǔn chuāng
zhì chuāng
yǎn chuāng
lòu chuāng
gān chuāng
jiāo chuāng
guǎng chuāng
kǒu chuāng
bàng chuāng
guǒ chuāng
jiǔ chuāng
nóng chuāng
zhòng chuāng
tū chuāng
qī chuāng
rù chuāng
yǎng chuāng
jū chuāng
dú chuāng
lián chuāng
fèi chuāng
bǎn chuāng
bān chuāng
yōng chuāng
yóu chuāng
rù chuāng
cuó chuāng
xùn chuāng
shù chuāng
dòu chuāng
lián chuāng
hán chuāng
jiè chuāng
guō chuāng
shé chuāng
dǐng chuāng
zhàng chuāng
⒈ 受棒刑或被棒击后引起的疮伤。
引《京本通俗小说·菩萨蛮》:“长老令人山后搭一草舍,教可常将息棒疮好了,着他自回乡去。”
《水浒传》第八回:“林冲初吃棒时,倒也无事,次后三两日间,天道盛热,棒疮却发。”
《红楼梦》第三四回:“姐姐也自己保重些儿,就是哭出两缸眼泪来,也医不好棒疮。”
被棒击打后所引起的破伤溃烂。元.孟汉卿《魔合罗.第三折》:「我则见湿浸浸血污了旧衣裳,多应是碜可可的身耽著新棒疮。」《京本通俗小说.菩萨蛮》:「长老令人山后搭一草舍,教可常将息棒疮好了,著他自回乡去。」也作「杖疮」。
棒bàng(1)(名)棍子:木~|炭精~。(2)(形)〈口〉(体力或能力)强;(水平)高;(成绩)好:~小伙子|字写得真~|功课~。
疮读音:chuāng疮chuāng(1)(名)通常称皮肤发生溃烂的疾病:生~。(2)(名)外伤:金~。