shēng chú
shēng láo
shēng bì
shēng shēng
shēng lǐ
shēng yù
shēng láo
shēng tú
shēng bēi
shēng tóu
shēng zī
shēng huò
shēng tǐ
shēng jiā
shēng fěn
shēng hào
shēng bì
shēng quán
shēng qì
shēng kuì
shēng xì
shēng shà
shēng lǐ
shēng jiǔ
shēng shā
shēng kou
shēng wù
shēng dú
shēng líng
shēng zǔ
shēng shí
shēng yú
shēng xìng
shēng jià
shēng xǔ
jiè bēi
fén bēi
yǔ bēi
zhēn bēi
wǎn bēi
dǎ bēi
hán bēi
duàn bēi
huán bēi
shí bēi
hòu bēi
zhì bēi
shì bēi
lèi bēi
shén bēi
kǒu bēi
lù bēi
jī bēi
qín bēi
cán bēi
zhuàn bēi
dǎng bēi
shěn bēi
miào bēi
jiè bēi
shēng bēi
mù bēi
shēng bēi
yí bēi
nán bēi
guō bēi
hàn bēi
wèi bēi
shù bēi
dǎng bēi
guī bēi
mó bēi
kè bēi
shī bēi
yáng bēi
dé bēi
xián bēi
wò bēi
qióng bēi
fēng bēi
⒈ 亦称“牲石”。古时宫、庙前用以拴系祭牲的竖石。后泛指纪功德的刻石。
引《仪礼·聘礼》“上当碑” 汉郑玄注:“凡碑引物者,宗则丽牲焉,以取毛血。”
宋陆游《梦游华岳庙》诗:“牲碑伪正朔,祠祝虏衣冠。”
明方孝孺《关王庙碑》:“寧海故有侯庙,邑人虔奉如侯尚存,咸愿纪德刻之牲石,俾永世无惑。”
牲shēng(1)(名)家畜:~口。(2)(名)古代祭神用的牛、羊、猪等:献~。
碑读音:bēi碑bēi(名)刻着文字或图画;竖立起来作为纪念物的石头:~额|~林|~阴|~志。